Trước
khi chấp nhận lời hẹn hò với một chàng trai, cô gái bèn hỏi anh ta:
-
Anh có hút thuốc bao giờ không?
- Không bao giờ.
- Vậy anh có uống rượu chứ?
- Đời anh chưa từng uống một giọt rượu nào.
- Thế còn cờ bạc? Chắc anh cũng có chơi chứ?
- Không khi nào, em biết đấy.
- Vậy ngoài em ra, anh còn để ý đến cô nào không?
- Em phải tin anh chứ. Anh chỉ có duy nhất em mà thôi!
- Nhưng anh cũng phải có một thói xấu gì đó chứ?
- À, đúng là thỉnh thoảng anh có hay nói dối.
Thành
thật với tình yêu bây giờ thật khó có chốn dung thân. Người trẻ bây giờ đến với
tình yêu chỉ vì nhu yếu, cần được yêu và cần có người để yêu, để thỏa mãn bản
năng, để cho có chỗ dựa tinh thần, để trang trí cho cái tôi, để khỏa lấp nỗi cô
đơn trống trải, để làm cho giống như người ta hay đối phó với những người xung
quanh. Vì thế, chiến lược tiếp thị và quảng cáo bao giờ cũng làm cho khách hàng
mờ mắt rối tai trước những hình thức, mẫu mã hào nhoáng bên ngoài là thành công.
Bởi lẽ, đa số khách hàng khi chọn lựa sản phẩm cũng thích đánh giá như thế và cho
đến khi vỡ lẽ ra thì “anh chỉ thỉnh thoảng
nói dối” thế thôi.
Bởi
lẽ, chính sự kích thích của các hình thức tiện nghi thực dụng như hiện nay nên
người trẻ bây giờ lớn lên chỉ biết có học hành, chỉ biết kiếm tiền, chỉ biết
làm đẹp bề ngoài, chỉ biết gây sự chú ý cho người khác, chứ không có khả năng lắng
nghe, cảm thông hay nhường nhịn ai cả. Chúng ta không nghĩ rằng muốn thương yêu
ai đó thì phải buông bỏ bớt cái tôi ích kỷ của mình. Mà dù có biết cũng không
làm được, vì chúng ta đâu có chịu rèn luyện kỹ năng và hàm dưỡng tâm hồn. Chúng
ta không còn thời gian và hơi sức để làm những chuyện đó.
Thế cho nên, yêu nhau, chỉ
mang đến cho nhau những cảm giác thỏa mãn trong nhất thời thì dễ gieo rắc nỗi
khổ niềm đau cho nhau triền miên khôn xiết. Vì nếu chỉ có bản năng ham thích và
cuồng nhiệt thôi thì đối phương cũng tha hồ trưng bày, khoe mã và như thế thì
chỉ có sự đòi hỏi và vắt kiệt năng lực nhau thôi, thì sớm muộn gì tình yêu ấy
cũng sẽ lụn tàn. Chán chường rồi chia tay, rồi từ bỏ. Từ bỏ không được thì làm
khổ nhau, hành hạ nhau….
Tình
yêu mà được xây dựng trên nền tảng của sự vị kỷ, của sự lợi dụng, của sự thỏa
mãn nhục dục, thì tình yêu ấy không có sức sống, không có thật. Đó chỉ là sự
trá hình.
Có người hỏi đức Phật, thích
so với yêu có gì khác biệt?
Đức Phật liền chỉ tay về phía đứa trẻ. Chỉ thấy cậu bé đứng trước một bông hoa, bị vẻ đẹp của hoa làm cho mê đắm, không nhịn được mà đưa tay ngắt bông hoa đó xuống. Đức Phật nói, đây chính là thích.
Sau đó, Đức Phật lại chỉ tay về phía đứa trẻ khác. Chỉ thấy cậu bé ướt đẫm mồ hôi tưới nước cho hoa, lại lo lắng cho hoa sẽ bị ánh nắng mặt trời gay gắt làm cho hoa khô héo, nên tự mình đứng trước che nắng cho hoa. Đó chính là yêu.
Cho nên, thích là vì có được, nhưng yêu tức là cho đi.
Yêu đúng nghĩa là sự hiến tặng và chia sớt, là sự nâng đỡ và bao dung và khi ấy sự thành thật với tình yêu mới có mặt….
“Thiền sư Bụi”