Có một cậu bé mù đến nhà người bạn chơi,
do mải mê trò chuyện nên cậu ta không hay trời đã tối. Người bạn mới thúc giục
cậu bé nên về sớm và trao cho cậu một cây đèn.
Cậu bé mù tức cười quá, vì đối với cậu
ban ngày và ban đêm có khác gì nhau đâu, không hiểu người bạn đưa cây đèn cho
mình để làm gì.
Người bạn liền giải thích:
- Anh cầm cây đèn này đi, người ta thấy
anh người ta sẽ tránh.
Nghe có lý, cậu bé hoan hỷ cầm cây đèn
ra về. Trên đường về, cậu bé cứ đưa cây đèn lên và lủi thẳng về phía trước, vì
cậu nghĩ hôm nay chắc ai cũng sẽ tránh mình cả, cây đèn sẽ đưa mình về tới nhà
an toàn.
Được một đoạn đường, bỗng dưng có một
người đâm sầm vào cậu và cả hai đều ngã nhào.
Bực quá, cậu hét to:
- Bộ mấy người bị mù hả, không thấy cây
đèn của tôi sao mà không chịu tránh vậy?.
Người kia cười lớn:
- Cây đèn của anh đã tắt lâu rồi, anh mù
ơi.
… … …… …… … ….
Tự thân của cậu bé có thể đi đường vào
ban đêm theo thói quen đã rèn luyện của mình, nhưng từ khi được trao cây đèn
thì cậu lại đánh mất chính mình, đem cả sinh mệnh của mình phó thác cho cây đèn
mà thực tế chưa hề thấy được chân tướng của nó. Cây đèn là vật ngoài thân, bản
chất của nó là luôn thay đổi, nó có thể hết dầu hoặc bị gió thổi tắt bất cứ lúc
nào, nhưng vì bị mù nên cậu bé chỉ biết ra nó qua sự giới thiệu hời hợt của kẻ
khác. Cậu bé thật tội nghiệp khi cứ đinh ninh là cây đèn sẽ mãi soi sáng cho
mình trên suốt lối về, kết quả là cậu đã ngã một cú đau điếng mà vẫn không rõ
nguyên do nên cứ đổ thừa và trách giận kẻ khác.
Ai trong chúng ta không có những cây
đèn. Nhan sắc, tướng mạo, hình dáng, công danh, sự nghiệp tạo hóa - nghiệp duyên
đã ước định thế rồi, nhưng chúng ta đâu có hài lòng với dáng mạo, những thứ như
thế nên tìm đến các dịch vụ thẩm mỹ, nâng sóng mũi lên chút, sửa cái cằm bè
chút, gọt gò má thấp xuống chút, cắt, tẩy, ủi, nhuộm, thêm, bớt.... bắt cứ thứ gì
có thể được thì cứ việc, sắm thêm đèn để trang trí, có chết ai đâu.
Trước khi bước ra khỏi nhà thì phải xăm
soi, chỉnh chu ít nhất vài chục phút, phụ tùng, linh kiện thì lỉnh kỉnh. Cũng
bình thường mà, quy luật cuộc sống là thế! Có phải mỗi mình cá biệt đâu!
Ừa! Thì cũng được, có sao đâu.
Nhưng…..!
Nhưng cái đáng nói ở đây là thái độ cầm
đèn của mỗi người khác nhau. Có người sử dụng nó như một sự hỗ trợ để thăng hoa
phẩm chất đời sống, nhưng có kẻ lại bị kẹt vào cây đèn và trở thành kẻ hệ lụy.
Ngay từ vạch xuất phát, có thể ta cũng ý thức được tiền bạc, quyền lực hay tình
cảm chỉ là tiện nghi của đời sống, nghĩa là nó sẽ làm cho cuộc sống của ta thêm
hương vị và trôi chảy. Không ngờ đi được một đoạn đường không xa, ta bỗng phát
hiện ra sự nương tựa trong ta đã biến thành thái độ hệ lụy mất rồi. Vì vậy khi
những cây đèn của ta bị chao đảo hay vụt tắt thì cuộc đời ta dường như cũng bị
chao đảo và muốn tắt lịm theo, ta không còn gì để sống cả.
Bắt đầu có mặt vào cuộc đời, tạo hóa
phóng khoáng ban tặng cho mình khoảng vốn là 100%, mắt, tai, mũi, lưỡi, chân
tay….đầy đủ, nhưng ta có chịu vậy đâu. Ta muốn phải hơn thế cơ, phải lên thành
150% kia. Muốn có thêm 50% thì phải đi mượn! Mượn thêm để làm gì? Khoe mã! Khoe
mã để tạo niềm tin với mọi người, với chủ nợ mới, vậy mới mượn tiếp được chứ.
Mượn thì phải đầu tư sanh lợi để mà hoàn trả. Nhưng thường chúng ta lại quên
khoảng này, nên kết cục đèn tắt vì hết dầu, má sệ, da co rúm lại, chân chim đồi
mồi hiện rõ còn tệ hơn ban đầu 100%. Thế là từ 100% tuột xuống còn 50%, thế là
lại tiếp tục đi mượn để vớt vát lại cho đúng ban đầu 100%, vậy là phải tiếp tục
mượn. Cái vòng luẩn quẩn, loanh quanh liên hồi bất tận một kiếp người.
Đó cũng là lý do tại sao hiện nay số lượng
người tự tử cứ tiếp tục gia tăng, mà phần lớn là những người trẻ, rất thành đạt,
rất nổi tiếng, hay ở những quốc gia văn minh cường thịnh. Có thể họ không muốn
rời xa cõi đời này nhưng họ đã không còn lối thoát, hoặc cũng có thể họ cho rằng
con người và xã hội này quá tồi tệ nên họ phải đi tìm một thế giới khác hấp dẫn
hơn. Để tìm tới cái chết thì đó vẫn là một quyết định rất khó khăn, rất đau khổ,
họ gần như không còn sự lựa chọn nào tốt hơn để giải quyết vấn đề, mà thực chất
chính là giải quyết cơn cảm xúc xấu trong họ đang bùng vỡ. Đây là kết quả của đời
sống vùi mình vào những cơn cảm xúc đến mức nghiện ngập, để rồi một hôm cây đèn
mang tới cảm xúc kia vụt tắt thì cuộc đời họ bỗng trở thành đen tối đến hoang
vu.
Ta hãy nhìn vào cách sống của mình để biết
mình có đang hệ lụy vào những cây đèn không? Hãy tưởng tượng cây đèn kia nếu
không tồn tại nữa thì ta sẽ ra sao? Và nếu gan dạ thì ta hãy thử tách lìa một
thời gian những cây đèn nào mà ta biết rằng mình đang có khuynh hướng vướng kẹt
vào nó để xem nội lực của mình còn được bao nhiêu. Nếu tệ, ta vẫn còn kịp để trở
về chăm sóc đời sống tinh thần của mình, vẫn còn kịp để không bị những cây đèn
hấp dẫn kia đưa mình vào vũng lầy tăm tối. Nếu thấy khó, ta nên bắt đầu từ những
cây đèn nhỏ nhất, tập buông xả những điều kiện tiện nghi dư thừa dù là vật chất
hay tình cảm, để thần lực của ta không còn những chỗ tiêu tốn mà chấp nhận quay
về.
Mỗi khi phát sinh ý niệm muốn tìm kiếm
thêm những cây đèn thì ta hãy tự nhắc nhở mình là có thật sự cần thiết không,
mình đã có những cây đèn này chưa, ta có tin rằng khi cầm cây đèn này thì cuộc
đời mình sẽ tỏa sáng hơn hay sẽ đưa tới sự ràng buộc? Bằng tâm trạng cô đơn lạc
lõng hay tham đắm mà ta quyết định chọn cây đèn ấy tức là ta đã đem cuộc đời của
mình ra để làm một chuyến phiêu lưu mạo hiểm rồi. Cho nên vượt qua được bản
năng, chiến thắng được những bóng ma trong lòng, biết điều tiết cảm xúc một
cách hợp lý thì kẻ ấy có bản lĩnh đi vào cuộc đời đầy biến động này một cách bất
động.
Tìm đến tôn giáo cũng là tìm kiếm những
chiếc đèn soi rọi cho số phận buồn thương tẻ nhạt, nhưng…. chữ nghĩa lê thê,
dong dài quá nên hẹn có dịp khác thì nói tiếp. Vì nói đến tôn giáo, triết thuyết
tâm linh là nói đến sự lang thang tìm cầu ở khắp chốn hội đoàn, đền chùa, miếu
tự..... điều may rủi, cầu an, vì không có cơ quan nào đứng ra thẩm định nên bao
hệ lụy phát sinh có thể biến đổi từ người năng động trở thành kẻ thụ động trông
chờ ngày được cứu rỗi, mê tín dị đoan, đánh mất khả năng độc lập tự do lần mò
trong đêm đen khi mà sự ỷ lại những bóng mờ từ chiếc đèn hắt lên bờ tường niềm
tin tôn giáo.
- lượm lặt -