Pháp Luân Công, hay còn gọi là Pháp Luân
Đại Pháp, không phải là một tôn giáo, chỉ là một hệ thống “tu dưỡng cơ thể và tinh thần” được ông Lý Hồng Chí
giới thiệu cho công chúng năm 1992. Pháp Luân Công có 5 bài tập khí công nhẹ
nhàng (bốn bài động công tư thế đứng và một bài tĩnh công toạ thiền). Các bài học
Pháp Luân Công được viết trong quyển sách “Chuyển Pháp Luân” và hướng dẫn thực
hành trong cuốn “Đại Viên Mãn Pháp”.
Với sự phát triển nhanh chóng, năm 1999
số học viên Pháp Luân Công có lúc đã lên đến trên 70 triệu học viên, theo ước
tính của Chính phủ Trung Quốc. Một cuộc nghiên cứu qui mô được thực hiện vào
tháng 10/1998 bởi đoàn chuyên viên y tế tại Bắc Kinh.
Bài trắc nghiệm được phân phát trên 200
địa điểm tại 5 quận tại Bắc Kinh. Kết quả dựa trên 12.731 bài trắc nghiệm cho
thấy có đến 99,1% người tập đang trên đường phục hồi sức khỏe, trong số này có
58,5% hoàn toàn được bình phục bởi tập Pháp Luân Công, 80,3% được cải tiến về sức
khỏe cơ thể và 96,5% được cải tiến về sức khỏe tâm thần.
Cuộc nghiên cứu cho biết những người tập
Pháp Luân Công có được sự cải thiện lớn đối với sức khỏe. Hiện nay, Pháp Luân Đại
Pháp đã được truyền rộng tại 114 quốc gia và vùng lãnh thổ và hơn 100 triệu người
đã được hưởng lợi ích từ việc tập Pháp Luân Công. Các cuốn sách của Pháp Luân Đại
Pháp đã được dịch ra trên 30 thứ ngôn ngữ và phổ biến khắp thế giới.
Vì nhiều lý do, Pháp Luân Công bị cấm phổ
biến ở Trung Quốc từ tháng 7/1999. Pháp Luân Công là một môn khí công của Trung
Quốc nhưng lại bị ngăn cấm ở Trung Quốc. Pháp Luân Công chưa phát triển nhiều ở
Việt Nam, tuy nhiên đã có những lớp học tự nguyện vào buổi sáng tại một số công
viên ở Hà Nội và TP Hồ Chí Minh.
(GS.TS. Nguyễn Lân Dũng)