![]() |
Chú chó đáng thương và đôi mắt buồn thảm |
Con chó trong ảnh không có tên.
Anh hàng xóm xây nhà mới nên mua nó về để giải xui, giá nó rất rẻ. Lúc nó mới
mua về cũng rất hoạt bát, hay chạy sang các nhà xung quanh chơi đùa, tôi gặp nó
lần đầu vào hai ngày trước, nhưng nó đã có ở đây được hơn hai tháng rồi.
Chủ nó xây nhà, nó nằm trên đống
cát, chủ nó đi ăn cơm, nó vẫn nằm trên đống cát, tới tối chủ nó đi ngủ nó không
được xích, vẫn nằm trên đống cát hoặc chui qua khe cửa vào trong nhà nằm dưới gầm
xe. Chủ nó không quan tâm nó, ít khi cho ăn, cũng không vuốt ve nó bao giờ, chỉ
thỉnh thoảng có lũ trẻ con chạy chơi với nó, hoặc là nó thấy lũ trẻ con thì xán
vào chơi cùng.
Vì ít được ăn nên nó cứ đói
dài người ra, mẹ tôi thấy thế nên mới lấy cơm thừa của mèo trộn với nước canh rồi
mang ra cho nó ăn, nó không sợ nhà tôi nên ăn rất hồ hởi. Mẹ cho nó ăn nhiều
nên nó quen, tới bữa là nó lại ra cửa nhà tôi ngồi chờ được ăn cơm mèo, con mèo
nhà tôi nó sang chảnh, trộn cho nó ăn cơm cá thì nó chỉ ăn một nửa, nửa còn lại
nó không ăn, mẹ trộn nhiều hơn bình thường để còn phần cho con chó một ít.

Từ lúc tôi về,
thấy nó hay luẩn quẩn ở cửa nhà thì cũng ra sờ nó mấy cái, ban đầu nó còn sợ,
nhưng tới một buổi sáng, tôi ngồi ăn bánh mì thì nó thấy, nó xán vào xin ăn,
tôi cho nó ăn rồi nó cho tôi sờ, về sau quen thì không cần cho ăn vẫn được sờ.
Rồi tới chiều hôm qua, anh hàng
xóm sang nhà tôi chơi, mọi người ngồi nói chuyện, đang nói thì nó lại thò mặt
vào ngồi dưới gầm ghế. Tôi hỏi anh ta con chó này về sau nuôi ở đâu, nhà anh
cũng có ba con chó nữa rồi. Anh ta bảo xây xong nhà thì nuôi làm gì nữa. Tầm
cuối năm thì xây xong, chắc lúc đấy con này cũng đủ để làm một bữa rồi.
Tôi hơi kinh ngạc, nó vẫn nằm dưới
gầm ghế chắc nghe chả hiểu gì. Tôi thấy tội nó nên bảo hay để tôi chuộc lại
nuôi, anh ta đồng ý ngay, nhưng bố tôi lại bảo không nuôi, nhà chật không nuôi
chó làm gì, bẩn và hôi ai dọn được. Xong bố quay ra bảo với con chó, lúc nào
mày thịt nhớ cho tao một cái đùi nhớ.
Con chó thấy có người nói với nó
thì ngửa mặt quẫy đuôi tít mù. Mọi người cùng cười râm ran, tôi chỉ biết đứng dậy
đi vào nhà. Tôi bảo mẹ khuyên bố cho nuôi nó, nó hay ăn ở nhà mình, thịt nó đi
thì tội lắm. Mẹ bảo không nuôi được, giờ có cho ăn thì cho thôi.
Hôm nay tôi lại gặp nó, tôi ăn
sáng với bánh mì, nó ăn cùng, ăn xong nó ra đầu hè ngồi ngóng ra đường, chắc đợi
chủ về, mắt nó buồn lắm…”.
Chú chó đã trở
thành một người bạn vô cùng đặc biệt. Sự cô đơn, vô tư của chú càng đối lập với
kết cục bi thảm sắp phải gánh chịu. Kết thúc câu chuyện là dấu ba chấm lặng buồn,
buồn vì một con vật luôn tin tưởng vào người chủ, buồn vì những vô tâm của con
người đối với “người bạn” xung quanh mình.
Cũng từ việc
chia sẻ câu chuyện, tác giả cũng thầm nhắn nhủ về việc đối xử và đặt lòng tin với
những người xung quanh. Đồng thời, V.D cũng thông báo sẽ nhận nuôi
nó, như là một kết thúc tươi sáng hơn cho chú chó nhỏ tội nghiệp.
Theo SKCĐ