Cuộc đời mà tôi đã sống dường như là một
câu chuyện không hề có phần mở đầu, cũng không có phần kết thúc. Tôi có cảm
tưởng rằng mình là một mảnh vỡ của lịch sử, một trích đoạn mà trong đó phần
nguyên bản trước và phần kế tục đã lạc mất. Tôi có thể tưởng tượng rõ nét về
những thế kỷ xa xôi mà chắc hẳn tôi đã sống. Nơi đó, còn nhiều câu hỏi gai góc
mà tôi chưa thể đưa ra lời giải đáp. Do đó tôi phải tái sinh để hoàn thành
nhiệm vụ của mình.
Carl Jung.
Elizabeth rất duyên
dáng với thân hình mảnh dẻ và mái tóc vàng dài óng ả, đôi mắt xanh lơ buồn vời
vợi, có vài đốm nâu vàng. Đôi mắt sầu khổ đó đã áp đảo bộ đồ công sở xanh đậm
hơi rộng của cô. Cô ngồi trên cái ghế bành, bằng da, màu trắng trong phòng khám
với vẻ hồi hộp. Cô cần phải gặp tôi để tìm kiếm niềm hy vọng. Sau khi đọc cuốn Tiền kiếp và luân hồi, có thật không? Cô
nhận ra nhân vật chính Catherine theo nhiều cấp độ.
Tôi không thể hiểu
được lý do cô đến đây.
Tôi đưa ra lời nhận
xét, phá vỡ một tình huống khó khăn thông thường ở buổi ban đầu trong việc trị
liệu. Tôi liếc nhanh qua phần điền thông tin của bệnh nhân. Tên tuổi, nghề
nghiệp, nguyên nhân chuyển bệnh, bệnh sử, triệu chứng. Cô ghi chú toàn là những
nỗi đau buồn, lo lắng, chứng rối loạn giấc ngủ, như là bệnh tật quan trọng. Khi
cô bắt đầu kể, tôi tích cực thêm vào hồ sơ của cô một loạt các mối quan hệ.
Cô tuyên bố:
- Cuộc đời tôi như một mớ lộn xộn.
Tiểu sử của cô bắt
đầu phơi bày, như thể cuối cùng thì nó cũng được an toàn để thố lộ. Rõ ràng là
cảm xúc bị dồn nén lâu ngày đang trào dâng.
Mặc dù tiểu sử đầy
kịch tính và phần xúc cảm sâu sắc ẩn sau những điều cô kể, cô vẫn nhanh chóng
làm giảm thiểu tầm quan trọng của nó. Cô nói:
- Câu chuyện của tôi
không quá xúc động như của Catherine. Sẽ không có cuốn sách nào nói về tôi.
- Có ấn tượng hay
không, câu chuyện của cô vẫn tuôn trào về phía trước.
Elizabeth là một nhà
doanh nhân thành đạt, chủ của một công ty kế toán tại Miami. Năm nay cô đã ba
mươi hai tuổi, được sinh ra và lớn lên trong một nông trại rộng lớn thuộc ngoại
o Minnesota. Ở đó, cô sống với ba mẹ, một người anh trai, và rất nhiều thú
nuôi. Cha cô rất siêng năng, và cũng rất lạnh lùng. Ông ít khi biểu lộ tình cảm
của mình. Thông thường tình cảm được biểu lộ là những cơn thịnh nộ, tức giận.
Ông mất bình tĩnh la lối om sòm, nhiều lúc còn đánh đập anh trai cô. Còn cô thì
chỉ bị mắng chửi, nhưng nó lại làm cô tổn thương nhiều hơn.
Tận trong tim, cô vẫn
còn mang nặng vết thương lòng của thời niên thiếu. Hình tượng riêng của cô bị
phá hủy bởi những lời châm biếm và lên án của cha cô. Niềm đau buốt này bao phủ
trái tim cô. Cô cảm thấy bị tổn thương, và theo cách nào đó, cô cảm thấy mình
bị nhiều khiếm khuyết. Cô lo sợ người khác, nhất là đàn ông sẽ nhìn thấy những
khuyết điểm này.
May mắn thay, sự bùng
phát của cha cô không thường xuyên. Ông rút lui về lại ngay cách sống lạnh lùng
tách biệt, đặc điểm của con người ông.
Mẹ cô là người có
tính độc lập và cấp tiến. Bà ủng hộ khả năng tự lực cánh sinh của cô trong vòng
tay yêu thương. Vì con cái và vào thời kỳ đó, bà chọn cuộc sống ở trang trại,
miễn cưỡng tha thứ cho bản tính khó ưa của chồng, và sống thu mình lại.
Elizabeth tiếp tục
nói:
- Mẹ tôi là một thiên
thần. Luôn luôn chăm sóc hy sinh vì con cái.
Mẹ cô rất yêu quí cô.
Cô có nhiều ký ức êm đềm với mẹ. Tình yêu đặc biệt đó đã kết chặt hai người
lại, vượt qua mọi thời gian. Cô lớn lên, tốt nghiệp trung học, được nhận học
bổng của đại học ở Miami. Thành phố này, đối với cô như là một cuộc phiêu lưu
hấp dẫn, quyến rũ cô rời khỏi vùng trung tâm Bắc Mỹ lạnh giá. Mẹ cô thích thú
với những chuyến phiêu lưu của cô. Họ trở thành bạn thân, mặc dù như họ chỉ
liên lạc qua điện thoại hoặc email, nhưng mối quan hệ mẹ con khăng khít hơn.
Những ngày nghỉ là thời gian hạnh phúc của họ, Elizabeth rất hiếm khi bỏ lỡ cơ
hội về thăm nhà.
Trong những cuộc thăm
viếng, mẹ cô thường nhắc đến chuyện rút về miền Nam Florida để được gần gũi cô.
Nông trại quá lớn, ngày càng khó cai quản hơn. Họ dành dụm được một số tiền khá
lớn, khoảng tiền được tăng dần do sự cần kiệm của cha cô. Elizabeth tìm cách
được sống gần mẹ. Họ không cần liên lạc với nhau qua điện thoại nữa.
Khi tốt nghiệp,
Elizabeth ở lại Miami. Cô lập nghiệp bằng công ty kế toán riêng của mình, phát
triển từng bước một. Sự cạnh tranh khốc liệt, và công việc đã ngốn hết thời
gian của cô. Những mối quan hệ với đàn ông làm cô bị căng thẳng thêm.
Rồi tai họa giáng
xuống.
Khoảng tám tháng
trước khi cô hẹn gặp tôi, Elizabeth hoàn toàn suy sụp vì cái chết của người mẹ.
Bà bị ung thư tuyến tụy. Elizabeth có cảm giác như thể trái tim cô bị xé tan ra
từng mảnh nhỏ. Cô không thể làm tan đi nỗi đau hay hoà nhập cùng nó, cô không
thể hiểu tại sao điều này lại xảy ra.
Elizabeth đau đớn kể
với tôi về sự can đảm mà mẹ cô đã chiến đấu với virus bệnh ung thư. Những cơn
đau nhức đã tàn phá cơ thể bà. Tuy nhiên tinh thần và tình yêu của bà vẫn không
hề lay chuyển. Cả hai người đều có chung một nỗi buồn sâu lắng. Sự chia cắt về mặt
thể xác là không thể tránh được, gần như dai dẳng và lặng lẽ. Để tránh đau đớn,
cha cô trở nên xa cách hơn, vùi mình trong bản chất đơn độc. Anh trai cô sống
tại California với một gia đình mới, một việc kinh doanh mới, giữ khoảng cách
về mặt vật chất. Còn cô đi đi lại lại Minnesota thường xuyên hơn.
Cô không có ai để
chia sẻ nỗi lo lắng, đau khổ. Cô không muốn mẹ mình phải gánh nặng thêm. Vì
vậy, cô giữ nỗi tuyệt vọng cho riêng mình, và mỗi ngày trôi qua cô cảm thấy
nặng nề hơn. Mẹ cô nói với cô rằng:
Mẹ rất thương con… mẹ
sẽ rất nhớ con. Thật là khó khăn biết mấy khi phải rời xa con. Mẹ không sợ
chết. Mẹ không lo ngại bất cứ điều gì đang chờ đợi mẹ. Chỉ có điều là mẹ không
đành bỏ con mà đi được.
Càng ngày bà càng yếu
đi. Hy vọng kéo dài sự sống cho bà dần dần tan biến. Chết có lẽ là một sự giải
thoát tốt nhất cho bà tránh khỏi sự đau đớn hành hạ thể xác. Và ngày cuối cùng
rồi cũng đến.
Mẹ cô đang nằm tại
bệnh viện, trong gian phòng nhỏ chung quanh có nhiều người thân yêu và bạn bè.
Bà trở nên khó thở. Đường tiết niệu của bà bị tắt nghẹn, thận ngưng hoạt động.
Bà bất tỉnh. Ngay giây phút đó, Elizabeth chợt thấy chỉ một mình cô đang ở cạnh
mẹ. Đôi mắt mẹ cô mở to, và bà đã tỉnh lại. Bà đột ngột nói với một giọng chắc
chắn:
- Mẹ sẽ không bỏ con đi
nữa. Mẹ sẽ luôn yêu thương con.
Đó là những lời cuối
cùng cô nghe được bà nói, trong khi bà đang chìm vào hôn mê. Bà khó thở hơn,
đường hô hấp bỗng ngưng và đột ngột kéo dài, bà bắt đầu thở hổn hển. Rồi bà ra
đi.
Elizabeth cảm thấy có
một khoảng trống sâu thẳm trong tim và trong đời cô. Lồng ngực cô đau nhói.
Dường như cô không thể phục hồi. Cô khóc day dứt hàng tháng trời. Cô đã không
còn được dịp điện thoại thường xuyên cho mẹ cô. Cô cố gắng điện thoại cho cha
cô thường xuyên hơn. Nhưng ông vẫn sống thu mình, rất ít khi nhắc đến chuyện
đó. Ông thường bỏ điện thoại xuống vài phút. Ông không thể dỗ dành, an ủi cô.
Chính cuộc sống đơn độc đã làm ông đau đớn hơn cô rất nhiều. Anh trai cô thì
đang sống với vợ và hai đứa con nhỏ tại California. Anh cũng quá buồn vì cái
chết của mẹ, và anh còn bận rộn với gia đình và công việc.
Nỗi buồn dần dần trở
thành nỗi tuyệt vọng với nhiều triệu chứng trầm trọng. Hàng đêm, cô không thể
ngủ được. Cô khó ngủ, nhưng thức dậy rất sớm và không thể ngủ lại được. Cô ăn
không ngon và sụt ký. Cô mất hết sinh khí, không còn thích giao tiếp, khả năng
tập trung đang mất dần. Trước khi mẹ cô mất, cô chỉ lo lắng vì công việc căng
thẳng, và lo về những quan hệ với đàn ông, vì cô không biết mình nên cư xử và
ăn nói làm sao thích hợp. Sau này thì cấp độ lo đó càng tăng thêm. Cô đã mất
hết bạn để tâm tình, người cố vấn, bạn bè thân thiết. Cô mất cả nguồn chỉ dẫn
và chỗ dựa. Cô mất phương hướng, cô đơn, trôi bồng bềnh.
Cô điện thoại xin một
cái hẹn.
Elizabeth tìm đến tôi
như tìm một niềm hy vọng được trở về quá khứ để gặp lại mẹ mình, hoặc có thể
liên lạc được với bà trong cuộc trải nghiệm huyền bí. Tôi đã viết nhiều sách
nói về những phép trị liệu bằng hình thức thôi miên, rồi đưa bệnh nhân gặp lại
những người thân yêu của họ một cách kỳ lạ. Cô đã đọc cuốn sách đầu tiên của
tôi, và dường như cô ý thức rõ về khả năng của những cuộc trải nghiệm này. Sau
khi rời bỏ thân thể vật chất, khả năng con người rất tuyệt diệu để trải nghiệm
nhiều hơn trong những giấc mơ, hoặc trong tình trạng chuyển đổi của ý thức. Bất
kể những cuộc gặp gỡ này có thật hay không thì cũng không ai chứng minh được. Nhưng
nó rất sống động và tràn đầy cảm xúc. Đôi khi người đó ý thức rõ điều mà chỉ
người chết mới biết được. Sự phát hiện từ những cuộc viếng thăm bằng tâm linh
đều khác nhau nên không thể cho là trí tưởng tượng được. Bây giờ thì tôi tin
người ta đạt được những hiểu biết mới mẻ đó, và tin những cuộc thăm viếng đã
được tạo ra, không phải vì con người mong mỏi điều đó xảy ra, hay có nhu cầu về
nó. Nhưng vì đó là phương pháp tạo ra sự liên lạc.
Những lời nhắn nhủ
thường giống nhau, nhất là trong những giấc mơ: Mẹ không sao. Mẹ rất khỏe. Con hãy tự lo cho mình. Mẹ thương con nhiều
lắm.
Elizabeth đang mong
chờ điều này. Cô mong được gặp mẹ. Bệnh tim của cô cần chất cam lồ để xoa dịu
những cơn đau dai dẳng.
Nhiều tình tiết trong
tiểu sử của cô nổi bật lên trong lần trị đầu tiên.
Elizabeth đã kết hôn
trong một thời gian rất ngắn với một nhà thầu xây dựng tại địa phương. Anh
chàng này đã có hai đứa con trước đó. Mặc dù cô không yêu chồng nhiều lắm,
nhưng anh ta cũng là người tốt. Cô nghĩ rằng mối quan hệ này sẽ mang lại cho
cuộc sống của cô một sự ổn định. Nhưng niềm đam mê trong một mối quan hệ không thể
giả tạo được,mà phải có sự tôn trọng, sự cảm thông. Sức hấp dẫn phải xuất hiện
ngay từ buổi ban đầu. Khi Elizabeth phát hiện ra chồng cô đang dan díu với
người đàn bà khác, một người đã mang lại cho chồng cô niềm say mê, thích thú,
cô đành bỏ đi. Cô buồn vì sự đổ vỡ, buồn vì rời xa hai đứa trẻ, nhưng lại không
buồn vì chuyện ly dị. Thêm vào đó, cái chết của mẹ cô làm cô tê tái hơn.
Elizabeth rất đẹp. Vì
vậy, đối với cô hẹn hò bạn trai sau khi ly dị là quá dễ. Nhưng chẳng có mối
quan hệ nào nồng cháy cả. Cô bắt đầu nghi ngờ chính mình, cố tìm ra khiếm khuyết nào đó không thể xây dựng tình
cảm tốt đẹp với đàn ông. Cô tự hỏi lòng mình có gì sai trái không. Với lòng tự
trọng, cô đánh thêm một dấu tích nữa.
Những lời chỉ trích
gay gắt của cha cô lúc nhỏ đã để lại trong tâm trí cô một vết thương. Rồi những
thất bại trong tình trường làm vết thương này lở loét thêm.
Cô quan hệ với một vị
giáo sư trong trường đại học gần đó, nhưng ông không dám công khai vì ông cũng
có nỗi sợ riêng. Thậm chí cả hai đều rất yêu thương, rất hiểu biết và rất thông
cảm với nhau, ông cũng không thể công khai tình cảm của cô. Ông có cảm giác
rằng tình cảm của họ sẽ kết thúc lặng lẽ mà chẳng tốt đẹp gì.
Vài tháng sau đó,
Elizabeth lại hẹn hò với một chủ ngân hàng thành đạt. Cô cảm thấy an toàn, yên
ổn trong mối quan hệ này. Nhưng lại một lần nữa, không hề có một lực hấp dẫn
nào. Tuy nhiên, ông ta lại quá say mê cô đến nỗi sinh ra nhiều chuyện giận hờn
ghen tuông, vì cô không thể đáp lại theo cách mà ông hằng mong đợi. Ông trở nên
rượu chè be bét, cư xử thô bạo. Rốt cuộc thì cô cũng từ bỏ mối tình này.
Cô âm thầm tuyệt
vọng, không còn tin rằng sẽ gặp người đàn ông đích thực cho đời mình.
Cô lao vào công việc,
phát triển công ty, trốn mình sau những con số và những đống giấy tờ. Quan hệ
chính thức của cô là những quan hệ kinh doanh. Nếu như có ai đó mời cô đi chơi,
cô cũng tìm cách làm giảm lòng nhiệt tình của họ, để tránh điều gì sau đó trở
nên nghiêm túc.
Cô ý thức rằng đồng
hồ sinh học của cô vẫn còn kêu tích tắc, rồi cô lại hy vọng sẽ có ngày cô gặp
được người đàn ông hoàn hảo của riêng mình. Nhưng cô đã mất hết tự tin.
Đợt điều trị đầu tiên
đã kết thúc với chi chít thông tin về tiểu sử, đề ra cách chuẩn đoán và phương
pháp trị liệu, gieo niềm tin trong mối quan hệ của chúng tôi. Tảng băng đã vỡ ra, lần này tôi quyết định không dùng thuốc chống suy nhược thần kinh. Chúng
tôi nhắm đến việc chữa trị, chứ không che giấu các triệu chứng của cô.
Tuần sau, vào đợt
điều trị kế tiếp, chúng tôi sẽ bắt đầu chuyến du hành gian khổ trở về quá khứ.
xem tiếp: * Chương 4
xem tiếp: * Chương 4
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...