Ý niệm về việc đầu thai là lời giải thích
đích thực đầy đủ nhất. Nhờ vào điều này, triết lý Ấn Độ đã gỡ rối cho các nhà
tư tưởng phương Tây.
AlbertSchweitzer.
Sự trải nghiệm chuyến
du hành đầu tiên của Elizabeth xảy ra vào tuần lễ sau đó. Tôi đưa cô vào tình
trạng thôi miên bằng cách dùng phương pháp quy nạp nhanh để vượt qua mọi trở
ngại mà tâm thức thường phải gặp.
Khi cô đã đi sâu vào
trạng thái thôi miên, tôi nói với cô:
- Bây giờ chúng ta
bắt đầu trở về quá khứ. Cô có thể nhớ lại mọi thứ, mọi trải nghiệm mà cô đã
từng trải qua.
Tôi muốn nhìn thấy
khả năng nhận thức nổi bật về những ký ức của cô, vì vậy tôi đưa cô về bữa ăn
vui vẻ gần đây nhất, và chỉ dẫn cô dùng hết mọi khả năng để nhớ về bữa ăn đó.
Cô nhớ đến mùi vị, hương vị, cảnh tượng, và cảm giác về bữa ăn tối mới đây, như
vậy là tôi biết cô có khả năng với những sự gợi nhớ sống động. Trong trường hợp
của cô dường như sức nhìn nổi trội nhất.
Sau đó tôi đưa cô trở
về thời thơ ấu để cô thử tìm lại ký ức trong thời thơ ấu tại Minnesota. Cô cười
như một đứa trẻ.
Tôi đang ở trong bếp
với mẹ. Bà còn trẻ. Còn tôi là đứa bé năm tuổi. Hai mẹ con đang nấu ăn, làm
bánh. Rất vui. Mẹ thật hạnh phúc. Tôi nhìn thấy nhiều thứ, cái tạp dề, tóc mẹ
dựng lên, tôi ngửi thấy mùi thức ăn, có vẻ rất ngon.
Tôi hướng dẫn cô xa
hơn:
- Cô hãy đi qua các
phòng khác, rồi kể cho tôi nghe cô thấy gì.
Cô bước qua phòng
khách. Cô miêu tả các bộ bàn ghế, tủ kệ bằng gỗ màu đen rất lớn, sàn nhà thì
sạch bóng. Rồi đến bức chân dung của mẹ cô, một bức ảnh nằm trên cái bàn gỗ màu
đen, cạnh đó là cái ghế bành. Cô kể tiếp:
- Tôi nhìn bức chân
dung của mẹ. Mẹ rất trẻ và đẹp. Mẹ đeo vòng ngọc trai trên cổ. Mẹ rất thích
ngọc trai. Mẹ mặc đầm trắng, tóc mẹ đen nhánh, đôi mắt mẹ sáng long lanh.
- Tốt rồi, tôi rất
vui là cô đã gặp mẹ cô rõ ràng như vậy.
Những cảnh tượng sống
động của bữa ăn, thời thơ ấu sẽ giúp bệnh nhân vun đắp lòng tự tin về khả năng
gợi nhớ của ký ức. Những ký ức bày ra đó để bệnh nhân thấy rằng việc thôi miên
không có gì đáng sợ. Quá trình đó thậm chí còn rất thích thú. Họ nhìn thấy
những ký ức sống động, rõ nét hơn khi tâm họ tỉnh thức.
Tôi nói với
Elizabeth:
- Bây giờ tôi đưa cô
đi xa hơn. Đừng lo điều gì cô thấy có phải là trí tưởng tượng hay ảo tưởng, ẩn
dụ, hay biểu tượng, trí nhớ chính xác hay là sự kết hợp của tất cả các loại đó.
Hãy tự trải nghiệm. Đừng để tâm trí cô đánh giá, xét đoán hay phê phán những gì
cô đang nhìn thấy. Cô có thể phê bình hay phân tích sau. Còn bây giờ thì hãy cứ
làm thử đi. Tôi sẽ đưa cô vào lúc cô còn đang ở trong bụng mẹ, chưa sinh ra.
Tôi đếm ngược từ năm
xuống một, đưa cô đi sâu vào trạng thái thôi miên.
Elizabeth cảm giác
đang nằm trong bụng mẹ. Trong đó ấm áp và an toàn, cô còn cảm thấy tình yêu của
mẹ mình. Mắt cô ngấn lệ. Cô biết là ba mẹ cô rất mong có cô, nhất là mẹ cô.
Những giọt nước mắt hạnh phúc và hoài niệm lăn dài trên má. Cô đã cảm thấy tình
thương tràn ngập lúc cô chào đời, và điều này làm cô hạnh phúc ngay trong lúc
này.
Sự trải nghiệm trong
bào thai không phải là chứng cứ khách quan cho rằng cô nhớ chính xác, hoặc đúng
là một ký ức hoàn hảo. Nhưng với Elizabeth thì cảm xúc và tình cảm đó quá mãnh
liệt, đến nỗi cô nghĩ rằng chuyện đó có thật. Điều này khiến cô dễ chịu hơn.
Tôi còn nhớ có lần
một bệnh nhân đã nhìn thấy mình được sinh đôi, và người em song sinh đó đã chết
khi mới sinh ra. Ba mẹ cô chưa bao giờ kể cho cô nghe về người em song sinh đó.
Khi cô kể về cuộc trải nghiệm của mình thì ba mẹ cô xác nhận rằng cô là song
sinh.
Thông thường, ký ức
về bào thai thì rất khó mà đánh giá.
Tôi hỏi Elizabeth, hy
vọng cô không hãi hung về cảm xúc dữ dội đó:
- Cô sẵn sàng đi xa
hơn nữa không?
Cô bình tĩnh trả lời:
- Vâng, tôi sẵn sàng.
- Tốt rồi. Tôi sẽ đưa
cô về thời kỳ trước khi cô được sinh ra, trong trạng thái tâm linh và huyền bí,
và trong một cảnh giới khác, hoặc có thể là một kiếp quá khứ nào đó. Bất cứ
điều gì bật ra trong tâm trí cô đều tốt cả. Đừng phân tích, đừng lo lắng, chỉ
trải nghiệm.
Tôi cho cô tưởng
tượng mình đi vào thang máy và nhấn nút, và tôi đếm ngược từ năm xuống một.
Thang máy di chuyển xuyên qua thời gian và không gian, rồi cánh cửa bật mở khi
tôi đếm đến một. Tôi hướng dẫn cô bước ra ngoài, hòa mình theo cảnh tượng, hình
ảnh ở phía bên kia cánh cửa. Nhưng đó không phải là điều tôi mong muốn. Cô sợ
hãi kể lại:
- Trời tối quá, tôi
rơi ra khỏi con thuyền. Lạnh quá! Kinh khủng quá!
Tôi lật đật cắt
ngang:
- Nếu cô thấy khó
chịu, hãy bay lên và xem xét cảnh tượng, như thể cô đang xem phim. Nhưng nếu
thấy thoải mái thì cô cứ ở lại đó, nhìn xem cái gì đang diễn biến, xem thử cô
đang trải qua cái gì.
Cảnh tượng khiến cô sợ,
vì vậy cô bay lên. Cô thấy mình là một đứa bé trai, rời khỏi con thuyền trong
đêm bão tố, chìm dần trong con nước tối đen. Bỗng nhiên hơi thở cô chầm chậm,
có vẻ cô thấy bình yên hơn. Cô đã tách khỏi thân thể. Cô thản nhiên nói:
- Tôi rời bỏ thân xác đó.
Tất cả mọi việc xảy
ra trong chớp mắt. Tôi chưa kịp khám phá ra kiếp sống đó, cô đã bỏ đi. Tôi muốn
cô kể lại cho tôi nghe những gì đã xảy ra, những gì cô có thể nhìn thấy và thấu
hiểu. Tôi nói cô hãy nhớ lại dù lúc đó cô đã rời xa thân thể.
- Cô đã làm gì trên
con tàu đó?
- Tôi đang đi du lịch
với cha tôi, rồi bỗng nhiên cơn bão ập đến, nước tràn vào. Con tàu lắc lư.
Nhiều con sóng khổng lồ đánh úp xuống, tôi bị đẩy văng ra.
- Chuyện gì xảy ra
cho những người khác?
- Tôi không biết. Tôi
bị cuốn đi. Tôi không biết chuyện gì xảy ra với họ.
- Lúc đó cô mấy tuổi?
- Tôi không nhớ. Hình
như mười một hay mười ba gì đó.
Hình như Elizabeth
không thích nói về chuyện đó nữa. Cô nhanh chóng rời bỏ kiếp sống đó, luôn cả
ký ức về nó. Chúng tôi không lấy thêm thông tin được nữa. Và tôi thức tỉnh cô.
Một tuần sau, Elizabeth trở lại, có vẻ đỡ buồn
hơn, dù là tôi không hề cho cô toa thuốc chống suy nhược để điều trị chứng bệnh
buồn đau thất vọng. Cô nói:
- Tôi cảm thấy sáng
sủa hơn, tự do hơn. Tôi không còn khó chịu trong bóng tối nữa.
Trước đây, theo cách
nào đó, cô luôn cảm thấy bất ổn trong bóng tối và luôn tránh đi đêm một mình. Ở
nhà, cô thường để đèn suốt đêm. Nhưng tuần qua, cô nhận thấy mình đã cải thiện
được triệu chứng này. Ngoài sức tưởng tượng của tôi, tuần rồi cô đã đi bơi, một
việc mà trước kia cô luôn luôn sợ hãi. Mặc dù điều này không phải là mối quan
tâm chính của cô, nhưng cô rất vui vì các triệu chứng đó đã biến mất
Rất nhiều nỗi sợ hãi
của chúng ta có nguồn gốc từ quá khứ, không phải trong tương lai. Thường thì
những điều chúng ta sợ đã từng xảy ra trong thời thơ ấu hoặc trong một kiếp quá
khứ. Bởi vì chúng ta đã quên hoặc chỉ nhớ mang máng nên chúng ta sợ rằng những
sự kiện bi thảm đó có thể xảy ra trong tương lai.
Elizabeth vẫn còn rất
buồn. Chúng tôi chưa tìm ra mẹ cô, ngoại trừ kí ức ở thời thơ ấu. Việc tìm kiếm
vẫn còn kéo dài.
Vào năm 1992, tôi đến
New York để đưa Joan River về quá khứ, như một mảng chương trình truyền hình của
cô. Chúng tôi chuẩn bị thu âm cho một chuyến du hành này trong một phòng ở
khách sạn vài ngày trước khi buổi thu âm trực tiếp chương trình của Joan. Joan
đến trễ vì Howard Stern, người dẫn chương trình trên đài phát thanh, một khách
mời tham gia chương trình vào ngày đó. Cô không được thoải mái, mặt còn đầy
phấn son, đeo đầy đồ trang sức, mặc cái áo len cổ chui rất đẹp màu đỏ.
Chúng tôi nói chuyện
trước chuyến du hành. Tôi phát hiện ra cô đang rất buồn vì cái chết của mẹ cô
và chồng cô. Dù là mẹ cô đã chết lâu rồi, cô vẫn thương yêu và nhớ mẹ rất
nhiều. Chồng cô thì vừa mới mất.
Cô ngồi không được
thoải mái lắm trong một cái ghế nhung màu be. Ống kính đang quay một cảnh tượng
lạ kỳ.
Chẳng mấy chốc, Joan
ngã gục trong ghế, cằm cô tựa trên cánh tay, hơi thở chầm chậm, rồi cô chìm vào
trạng thái bị thôi miên. Cô nói:
- Tôi mặc cái áo đầm
màu carô, mang vớ trắng đi giầy Mary Jane.
Chúng tôi biết đó là
một khoảng thời gian xa xôi, năm 1835. Cô đang ở nước Anh, cô là một phụ nữ quý
tộc. Cô quan sát một lúc:
- Tôi ốm nhom, cao
nhòng, tóc dài đen mượt, và có ba đứa con. Một trong ba đứa chắc chắn là mẹ
tôi.
Joan nhận ra đứa con
gái sáu tuổi của cô trong kiếp đó đầu thai trở lại là mẹ của cô trong kiếp hiện
tại. Tôi hỏi:
- Làm sao cô biết đó
là mẹ cô?
- Tôi chỉ biết là mẹ
tôi.
Cô xác định. Sự nhận
định của linh hồn vượt qua sự miêu tả bằng lời. Một sự hiểu biết trong tâm
thức, trong trái tim. Joan River biết rằng đứa bé đó và mẹ cô là cùng một linh
hồn. Cô không nhận ra chồng của người đàn bà quý phái đó là ai, chỉ giống như
một người nào đó đang sống trong cuộc đời hiện tại của cô. Người đàn ông cũng
cao nhòng, ốm nhom, cô kể tỉ mỉ:
- Anh ấy đội mũ có
cắm lông con hải ly. Chúng tôi đang đi dạo trong công viên vườn rất rộng.
Như vậy người đàn ông
này ăn mặc rất trang trọng. Joan bắt đầu khóc và muốn rời bỏ khoảng thời gian
đó. Một đứa con của cô sắp chết.
- Đó là mẹ tôi!
Cô nức nở với ngụ ý
đứa bé đó trong kiếp này là mẹ cô.
- Buồn quá, đau đớn
quá!
Đứa bé gái đã chết.
Chúng tôi liền rời bỏ không gian và thời gian đó. Chúng tôi trở về thế kỷ thứ
mười tám.
- Đó là năm một ngàn
bảy trăm mấy nào đó… Tôi là một nông dân, một người đàn ông.
Cô có vẻ ngạc nhiên
về sự thay đổi giới tính. Nhưng là một kiếp sống có nhiều hạnh phúc hơn. Cô
quan sát:
- Tôi rất giỏi việc
đồng áng, vì tôi rất thích đất đai.
Trong kiếp này Joan
rất thích việc làm vườn, một nơi mà cô tìm thấy sự yên tĩnh, nghỉ ngơi sau
những việc kinh doanh mệt mỏi.
Tôi nhẹ nhàng thức tỉnh cô. Nỗi ưu sầu của
cô bắt đầu có phương thuốc chữa lành. Cô hiểu rằng người mẹ yêu quí là đứa con
gái của cô vào năm 1835 tại Anh, và có một linh hồn đồng hành cùng cô qua nhiều
thế kỷ. Thậm chí ngay lúc này họ đã chia cách nhưng Joan biết rằng họ sẽ gặp
nhau trong nhiều kiếp sau nữa.
Elizabeth không hề
biết cuộc trải nghiệm của Joan. Cô tìm tôi để chữa lành vết thương tương tự như
vậy. Liệu cô có thể tìm lại được mẹ mình
không?
Nhiều bệnh nhân của
tôi bị đau khổ vì nỗi buồn sâu lắng, vì nỗi sợ hãi ám ảnh, vì thất bại trong
các mối quan hệ. Còn người khác thì tìm thấy những người thân yêu đã mất vào
không gian và thời gian khác nhau. Nhiều bệnh nhân khác thì có thể chữa lành
bệnh nếu như họ nhớ lại những kiếp quá khứ, và đạt đến trạng thái tâm
linh. Nhiều người rất nổi tiếng. Có người thì bình thường, nhưng chuyện của họ
thì rất hấp dẫn. Sự trải nghiệm của họ phản ánh các chủ đề về vũ trụ, thể hiện
trong các cuộc du hành mà Elizabeth và Pedro hé lộ khi họ băng qua số phận.
Và tất cả chúng ta
đang cùng đi trên con đường đó.
Cùng một thời gian,
cùng một phòng khám, chỉ cách Elizabeeth một vết ngăn nhỏ xíu trong vài ngày,
một thảm kịch cũng đang xảy ra.
Thảm kịch của Pedro.
Câu chuyện của Pedro
cũng ly kỳ như chuyện của Elizabeth, tuy vậy chúng không hòan toàn đồng nhất.
Pedro đang đau khổ. Cuộc đời anh mang nhiều nỗi thương đau không ai chia sẻ,
chôn kín nhiều nỗi mong chờ. Và cuộc gặp gỡ quan trọng nhất trong đời anh lặng
lẽ nhưng tiến đến rất nhanh.
xem tiếp: * Chương 5
xem tiếp: * Chương 5
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...