Nỗi sầu đau của nàng vẫn không thể nguôi
ngoai.
Nhưng rồi nàng lại sinh ra một đứa con
khác, với niềm vui khôn xiết nhòa trong nước mắt, người cha thốt lên: “Ôi! Một
thằng con trai”. Ngày đó chàng là người duy nhất hạnh phúc vui sướng như vậy.
Nàng nằm đó xanh xao, nhợt nhạt, buồn bã, tâm hồn nàng chết lặng. Rồi bỗng
nhiên nàng òa khóc với niềm thống khổ xiết bao. Nàng không yêu quí đứa con mới
chào đời bằng đứa con mới chết đi…” Thiên thần của tôi đã nằm dưới nấm mồ, mà
tôi không ở bên cạnh nó!” Lời nói xuyên qua đứa bé nàng đang bồng trên tay,
nàng nghe lại một giọng nói yêu thương ngày nào “Mẹ ơi đây là con nè nhưng mẹ
đừng nói với ai!” Thằng bé nhìn chằm chằm vào mặt nàng.
VictoHugo.
Pedro là anh chàng Mễ
Tây Cơ đẹp trai lạ thường, tóc nâu vàng và đôi mắt xanh, đôi khi có vẻ trong
xanh. Nét quyến rũ và tài dí dỏm che giấu nỗi buồn mà anh đang mang trong lòng.
Anh buồn vì cái chết của người anh trai trong một tai nạn xe hơi tại thành phố
Mexico cách đây mười tháng.
Nhiều người khổ sở
đau buồn cấp tính đến tìm tôi, hy vọng hiểu rõ về cái chết, hoặc thậm chí để
gặp lại người thân yêu đã chết. Cuộc gặp gỡ có lẽ xảy ra trong một kiếp quá
khứ, cũng có thể xảy ra trong trạng thái tâm linh giữa nhiều kiếp sống. Việc
đoàn tụ có thể xảy ra trong bối cảnh huyền bí, nằm ngoài những giới hạn của
thân thể vật chất và địa lý học tự nhiên.
Bất kể những cuộc gặp
gỡ tâm linh có thật hay không họ vẫn sở hữu một năng lực mà họ cảm thấy rất rõ.
Và cuộc đời họ thay đổi.
Những gợi nhớ tinh tế
và tỉ mỉ của những kiếp quá khứ không phải là một việc thực hiện mong muốn.
Hình ảnh không đơn thuần chỉ là gợi nhớ, bởi vì bệnh nhân cần chúng, hoặc bởi
vì chúng khiến bệnh nhân khỏe hơn. Những gì được nhớ lại là những gì đã xảy ra.
Nét đặc trưng và chính xác của những chi tiết gợi nhớ, phần sâu thẳm của cảm
xúc đã biểu lộ, sự quyết tâm trị bệnh, năng lực chuyển hóa trong nhiều kiếp của
ký ức đều chỉ ra sự thật của việc hồi tưởng.
Khía cạnh không bình
thường trong câu chuyện của Pedro trong mười tháng trôi qua từ khi người anh
mất. Lúc này đây nỗi buồn càng sâu đậm hơn. Quãng thời gian dài đau khổ của
Pedro có thể xem là một lớp nằm bên dưới, thậm chí một niềm tuyệt vọng sâu xa.
Nỗi buồn của anh thật
sự vượt ngoài cái chết của người anh. Chúng ta có thể hiểu được qua những đợt
trị liệu sau này là do anh bị cách chia
với người yêu dấu qua rất nhiều kiếp, và rõ ràng là anh bị ảnh hưởng bởi sự mất
mát này. Cái chết bất ngờ của người anh khơi dậy trong anh, trong tiềm thức sâu
thẳm, nhiều sự mất mát lớn lao hơn, bi thảm hơn, trải qua hàng thiên niên kỷ.
Trong triết lý tâm
thần học, mỗi sự mất mát mà chúng ta nếm trải đều khuấy động, khơi dậy những
cảm giác bị dồn nén hoặc bị lãng quên, và gợi nhớ lại những mất mát đó. Nỗi đau
của chúng ta biểu hiện bởi nỗi đau đã tích lũy từ rất lâu.
Khi nghiên cứu về
những kiếp quá khứ, tôi phát hiện ra rằng cái khán đài, nơi mà chúng ta bị mất
mát, cần phải được nới rộng ra. Chúng ta không thể quay trở lại thời thơ ấu.
Những mất mát trong kiếp quá khứ cần phải gộp lại. Nhiều bi kịch và nỗi đau sâu
thẳm của chúng ta đã từng xảy ra trước khi chúng ta được sinh ra.
Trước hết tôi cần
hiểu rõ hơn về cuộc sống của Pedro. Tôi
cần những dấu mốc để len lỏi qua nhiều đợt trị liệu tiếp theo. Tôi hỏi:
- Hãy kể cho tôi nghe
về anh, về thời thơ ấu, gia đình, bất cứ điều gì anh cho là quan trọng. Kể hết
mọi thứ mà anh nghĩ là tôi nên biết
Pedro thở dài, thụt
người trong cái ghế bành. Anh nới cà vạt và cởi bớt nút trên cổ áo. Qua ngôn
ngữ cử chỉ, tôi biết anh rất khó nói ra.
Pedro xuất thân từ
một gia đình giàu có, danh giá, về cả hai mặt tài chính và chính trị. Cha anh
sở hữu một việc kinh doanh tầm cỡ, và có nhiều nhà máy. Họ sống trong căn nhà
ngoạn mục trong khu vực được bảo vệ an ninh cẩn thận, xây trên những ngọn đồi
phía trên thành phố. Anh được học trường tư tốt nhất thành phố, và học tiếng
Anh từ nhỏ. Sau đó thì sống ở Miami nhiều năm nên anh nói tiếng Anh rất chuẩn.
Anh là con út trong gia đình có ba người con. Người chị cả hơn anh bốn tuổi,
luôn luôn bảo vệ chăm sóc em, người anh trai hơn anh hai tuổi, rất yêu thương
em.
Cha anh làm việc rất
cực nhọc, ông thường về nhà rất khuya. Mẹ anh, mấy bà vú nuôi, mấy cô hầu, và
nhiều người giúp việc chăm sóc nhà cửa, con cái.
Pedro học ngành kinh
doanh, anh có nhiều bạn gái, nhưng chẳng có mối tình nào sâu sắc.
Tôi không hiểu tại
sao mà mẹ tôi không bao giờ thích mấy cô bạn gái mà tôi hẹn hò. Bà luôn tìm ra
những lỗi đặc trưng rồi lải nhải suốt.
Ngay tại điểm này,
Pedro khó chịu đảo mắt nhìn khắp xung quanh. Tôi thắc mắc:
- Có chuyện gì vậy?
Anh không trả lời
ngay, khó khăn lắm anh mới từ từ kể cho tôi nghe.
Năm cuối đại học tôi
dan díu với người đàn bà có chồng, lớn tuổi hơn tôi…
Pedro dừng lại. Tôi
trả lời sau vài phút yên lặng.
- Được thôi. Chồng cô
ta có biết không?
Tôi cảm thấy anh
không thoải mái, dù đã qua nhiều năm kinh nghiệm rồi, tôi vẫn không thích cảm
giác này. Anh trả lời:
- Không. Ông ta không
biết gì.
Tôi đưa ra vấn đề rõ
ràng, cố gắng làm anh thoải mái hơn.
- Nhiều chuyện có thể
còn tồi tệ hơn.
Anh nói thêm, có vẻ
ngại ngùng :
- Còn nữa.
Tôi gật đầu, chờ anh
kể thêm.
- Cô ta có thai… rồi
đi nạo. Ba mẹ tôi cũng không hay biết gì.
Mắt anh dán xuống
đất. Dù đã qua nhiều năm, anh vẫn cảm thấy xấu hổ, tội lỗi vì sự dan díu và nạo
thai. Tôi bắt đầu:
- Tôi hiểu.
Rồi tôi hỏi anh ta:
- Tôi có thể nói với
anh về kinh nghiệm mà tôi biết qua việc nạo thai không?
Anh gật đầu đồng ý.
Anh cũng biết về những nghiên cứu của tôi trong phép trị liệu đưa bệnh nhân trở
về quá khứ.
- Nạo thai hay hư
thai thông thường đều do sự đồng ý của người mẹ và linh hồn nhập vào bào thai.
Liệu thân thể đứa bé có đủ khỏe mạnh để thực hiện bổn phận vào kiếp sống sắp
đến không. Hoặc thời gian chưa đúng cho mục tiêu của nó, hay do tình huống bên
ngoài thay đổi, chẳng hạn như người cha bỏ rơi trong khi kế hoạch của người mẹ
và đứa bé yêu cầu phải có bóng dáng của người cha. Anh hiểu chứ?
- Vâng.
Anh gật đầu, nhưng
có vẻ không chắc chắn. Tôi biết sức mạnh niềm tin của đạo cơ đốc có lẽ khiến
tội lỗi, xấu hổ trong anh càng khó khăn hơn. Đôi khi niềm tin thâm căn cố đế
của chúng ta xen vào việc thu thập những hiểu biết mới mẻ khác.
Tôi trở lại vấn đề,
giải thích thêm:
- Tôi chỉ kể về sự
nghiên cứu của tôi, không phải là những gì tôi đọc hay nghe lại. Những thông
tin này đều do bệnh nhân kể lại khi họ đang trong trạng thái bị thôi miên. Đôi
khi từ ngữ là của chính họ, có lúc thì dường như của người khác, trong cảnh
giới khác cao hơn.
Pedro lại gật đầu,
không nói gì. Tôi nói thêm:
- Bệnh nhân kể cho
tôi nghe về linh hồn không nhập vào thân thể ngay tức thì. Chung quanh thời
gian của ý niệm, linh hồn tự quán sát. Không hề có linh hồn khác có thể nhập
vào thân thể đó. Linh hồn quan sát thân thể đặc biệt của đứa bé, rồi có thể
nhập vào, xuất ra khỏi thân thể đó, không bị giam giữ. Điều này tương tự trong
trạng thái con người bị hôn mê.
Pedro gật đầu có vẻ
hiểu ra, vẫn không nói gì, nhưng chăm chú lắng nghe. Tôi tiếp tục:
- Trong thời kỳ mang
thai, linh hồn dần dần càng lúc càng gắn bó với thân thể đứa bé nhiều hơn.
Nhưng sự gắn chặt vào thân thể chưa hợp nhất cho đến khi gần ngày sinh, có thể
ngay trước đó một chút, có thể trong lúc đang sinh, hoặc có thể chỉ vừa lúc
sinh ra.
Tôi nhấn mạnh khái
niệm này bằng cách chống hai cánh tay, và gập hai bàn tay lại theo một góc chín
mươi độ, rồi từ từ úp hai lòng bàn tay lại với nhau, như chắp tay cầu nguyện,
để chỉ ra linh hồn dần dần gắn chặt vào thể xác. Tôi nói thêm:
- Anh không thể giết
hoặc làm linh hồn bị đau. Linh hồn là bất tử và không thể hủy diệt. Nó sẽ tìm
cách quay trở lại, nếu có kế hoạch.
- Bác sĩ muốn nói đến
cái gì?
- Tôi đã gặp một
trường hợp: sau khi bị hư thai hay nạo thai, linh hồn đó trở lại cùng ba mẹ cũ,
đầu thai thành đứa con được sinh ra sau này.
- Thật khó tin!
Gương mặt anh sáng
lên, không còn quá khổ sở vì tội lỗi.
Anh không bao giờ biết được.
Sau vài phút trầm tư,
Pedro lại thở dài, bắt chéo chân, chỉnh sửa lại ống quần. Chúng tôi quay lại
cách thức lấy tiểu sử.
- Chuyện gì xảy ra
nữa?
- Tốt nghiệp xong tôi
về nhà. Lúc đầu tôi làm việc trong các nhà máy, học hỏi kinh nghiệm kinh doanh.
Sau đó tôi đến Miami quản lý việc kinh doanh ở đây và nước ngoài. Từ đó đến giờ
tôi vẫn sống ở đây.
- Việc kinh doanh của
anh ra sao?
- Rất tốt nhưng nó
chiếm quá nhiều thời gian của tôi
- Đó là vấn đề nghiêm trọng?
- Nó không giúp gì
cho cuộc sống đáng yêu của tôi.
Pedro cười nhăn nhở
trả lời. Anh không hề có ý định đùa giỡn. Giờ đây đã hai mươi chín tuổi, anh
cảm thấy mình đang chạy đua với thời gian đã mất để tìm tình yêu, lập gia đình,
ổn định cuộc sống. Chạy đua, nhưng không có triển vọng.
- Anh có đang quan hệ với phụ nữ nào không?
- Có nhưng chẳng có
gì đặc biệt. Tôi chưa hề yêu thật sự… Tôi hy vọng có thể.
Pedro nói thêm với
một giọng quan tâm:
- Tôi sẽ sớm trở về Mexico, và sống ở đó.
Anh thầm thì:
- Để đảm nhận lại
trách nhiệm của anh tôi. Có lẽ tôi sẽ gặp ai đó.
Anh nói mà không tin
chắc. Tôi thắc mắc liệu những lời chỉ trích của mẹ anh đối với các bạn gái, và
kinh nghiệm trong lần đầu dang díu rồi nạo thai có phải là những trở ngại tâm lý
trong tình yêu và mối quan hệ thân thiết. Tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ nhìn tới
vấn đề này sau. Tôi hỏi, muốn làm lòng anh nhẹ đi, trong lúc thu thập thêm
thông tin:
- Gia đình anh ở
Mexico như thế nào?
- Họ đều khỏe cả. Cha tôi đã hơn bảy mươi rồi,
vì vậy tôi và anh tôi…
Pedro dừng lại đột
ngột, nuốt giọng, lấy hơi trước khi tiếp tục:
- Do đó, tôi phải
nhận lấy trách nhiệm nặng hơn trong việc kinh doanh.
Anh kết luận bằng một
giọng nói khẽ:
- Mẹ tôi còn khỏe.
Anh dừng lại trước
khi chỉnh sửa câu trả lời.
- Nhưng cả hai người
đều quá đau buồn. Càng ngày họ càng già đi nhanh hơn.
- Còn người chị?
- Chị cũng quá buồn.
Chị đã có gia đình.
Tôi gật đầu ra chiều
thông cảm. Cô ta còn rối trí hơn. Pedro quả thật có sức khỏe. Anh chỉ than từng
cơn đau ở cổ và vai trái, nhưng vấn đề này xuất hiện từ lâu. Bác sĩ cũng không
thấy gì bất thường. Pedro nói rằng anh đã học kinh nghiệm sống chung với nó.
Tôi nhớ ra đã hết giờ,
đã quá hai mươi phút. Chuông đồng hồ trong tôi thường đáng tin cậy nhiều hơn.
Tôi thật sự bị thu hút trong câu chuyện đầy kịch tính của Pedro, tôi lặng lẽ lý
sự, không biết rằng thậm chí còn nhiều kịch tính hấp dẫn chỉ bắt đầu khám phá
ra ngay bây giờ.
Tu sĩ Phật Giáo Việt
Nam Thích Nhất Hạnh có viết về sự thưởng thức một tách trà. Bạn phải hoàn toàn
ý thức được ngay lúc hiện tại để tận hưởng tách trà đó. Chỉ trong lúc ý thức rõ
hiện tại, đôi tay bạn mới cảm nhận được sự ấm áp của cái tách.Chỉ ngay lúc đó
bạn mới cảm nhận được hương vị ngon thơm của trà. Nếu bạn tư lự về quá khứ, lo
lắng về tương lai, bạn sẽ bỏ lỡ cơ hội thưởng thức tách trà. Khi bạn nhìn xuống
cái tách thì vị trà đã bay đi.
Cuộc sống thì cũng
giống như vậy. Nếu bạn không hết lòng sống ngay hiện tại, bạn liếc nhìn chung
quanh, thì cuộc sống cũng trôi đi.Bạn sẽ bỏ lỡ cảm giác, hương vị ngọt ngào, và
nét đẹp của cuộc đời. Có vẻ như cuộc đời sẽ lướt nhanh qua bạn.
Quá khứ đã hết. Hãy
rút kinh nghiệm từ nó và để nó đi qua. Tương lai còn chưa đến. Hãy lên kế hoạch
cho nó nhưng không cần phải lo lắng về nó. Lo lắng cũng vô ích thôi. Nếu chúng
ta không còn tư lự về những gì đã xảy ra, không lo lắng về những gì có thể
không bao giờ xảy ra, thì chúng ta sẽ sống trọn vẹn ngay giây phút này. Rồi
chúng ta sẽ bắt đầu thưởng thức cuộc sống.
xem tiếp: * Chương 6
xem tiếp: * Chương 6
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...