Một buổi trưa mùa hạ nắng như thiêu đốt,
một người phụ nữ mù lòa bước đi chậm chạp trên con đường mòn của một vùng ngoại
ô thưa thớt dân cư.
Tay không cầm gậy, lối đi này rất quen
thuộc với bà. Bên vệ đường có một cây to, bà rẽ… vào đó dường như để trốn cơn nắng
hạ dưới bóng mát tàn cây phủ trùm trên một khoảng đất rộng. Có thể bà sẽ nghỉ
trưa ở đây như bà đã từng làm như thế sau những buổi đi xin.
Bà đến gần gốc cây. Bà sẽ dựa vào gốc
cây để tìm một giấc ngủ yên lành. Bà sẽ cảm thấy hạnh phúc không thua gì một mệnh
phụ ngã lưng trên chiếc giường nệm êm ái. Bà đang mơ màng với thứ hạnh phúc lớn
lao nhứt mà bà có thể có được, thì bất ngờ bà vấp phải một vật gì, bà chao đảo,
chưa kịp lấy lại thăng bằng, thì bà nghe một tràng âm thanh chua chát:
– Ai đó? Bộ đui mù rồi hay sao mà không
thấy tui đang ngồi đây vậy? Thứ đồ gì mà sớn sác thế?
Bà hốt hoảng trả lời khi gượng đứng lên
được:
– Xin lỗi, xin lỗi ! Tôi mù cô ạ ! tôi
mù thật ! Cho tôi xin lỗi ! xin lỗi cô!
Giọng nói thanh thót quá, chắc là cô ấy
còn nhỏ lắm, tuổi cỡ con mình là cùng.
Im lặng! Không có tiếng trả lời! Đúng
như người phụ nữ suy đoán, tiếng nói phàn nàn gây gắt vừa rồi là của một cô bé
trạc tuổi mười bốn mười lăm,có điều bà không biết được rằng, cô bé ấy cũng mù
như bà.
Cô bé cũng đi xin và dừng chân nghỉ nơi
này trước bà.
Cô bé hối hận vì lời nói vừa rồi, cô bé
im lặng !
Nghe ngóng một lúc, người phụ nữ mù lòa
vẫn không nghe một lời nào đáp lại. Bà nói lớn lên một lần nữa: – Cho tôi xin lỗi
nhé ! Tôi mù! Tôi mù thật đó ! Rồi bà quay lưng bước đi.
Chợt cô bé gọi lại:
– Nè bà ơi, tôi cho bà một ngàn nè!
Số tiền duy nhất mà cô đang có.
Nghe thế, bà rất mừng. Bà mừng vì nghĩ
cô bé tha thứ cho mình, hơn là mừng vì nhận được một ngàn đồng. Bà dừng lại,
quay ngược chiếc nón lá cũ kỹ đưa về phía tiếng nói.
Chợt một chiếc lá vàng rơi vào chiếc nón
của bà. Bà tưởng cô bé bỏ tiền vào nón, bà nói:
– Cám ơn cô, cám ơn cô !
Nhưng khi bà thọt tay vào nón lấy tiền,
bà mới nhận ra đó chỉ là một chiếc lá khô.
Bà lẩm bẩm:
– Cô bé gạt mình. Chắc cô bé còn giận
mình.
Bà buồn bã quay đi !
Trong khi đó, cô bé cầm tờ giấy một ngàn
đồng đưa về phía bà chờ đợi bà lấy. Nhưng cô bé lại nghe tiếng bước chân xa dần.
– Bà ấy không lấy tiền, chắc bà ấy còn
giận mình.
Cô bé nghĩ như vậy, và lòng vô cùng buồn
bã.
Trong đời, có biết bao lần con người hiểu
lầm nhau.
Thế giới vật chất mênh mông đã đành, thế
giới tâm hồn của mỗi người càng bao la hơn nữa. Cho nên có khi một người đang ở
bên cạnh ta, mà vẫn như xa cách nghìn trùng!
Ngày nay, khoa học càng tiến bộ, thế giới
càng gần nhau hơn, nhưng con người thật sự đã hiểu nhau chưa?
“Vô tri bất mộ”, không hiểu biết nhau,
làm sao thương yêu nhau?
(sưu tầm)