
Bữa nọ, có ông lang đến thăm và hứa sẽ
chữa cho chàng ta hết ghẻ. Vừa nghe đến hai chữ “hết” chàng ghẻ đã kêu rầm
lên:
- Hết! Bộ thầy muốn giết tôi sao? Đời
tôi chỉ có một niềm vui độc nhất là… gãi ghẻ, nếu hết ghẻ rồi thì lấy gì để
gãi?
- Này anh, hết ghẻ rồi… anh sẽ được hạnh
phúc thú vui hơn nhiều…
- Vui cỡ nào? Vui bằng hơ ghẻ lên than hồng
không?
- Hoàn toàn không phải vậy?
- Nếu thế thì ông chớ bày chuyện chi cho
mất công, không bao giờ tôi đổi cái hạnh phúc gãi cho đã ngứa để lấy cái
“không” trơ trọi của ông. Nếu ông thật sự có lòng tốt, xin chữa cho hết cái nhức
nhối, ngứa ngáy, đau buốt… nhưng phải chừa mụt ghẻ lại cho tôi gãi…
- Này chú em! Không một người lành mạnh
nào lại ước ao có ghẻ để gãi, có ghẻ thì có đau nhức có ngứa ngáy, có khổ sở…
càng gãi càng hơ lên than hồng, nó càng lở loét và đau đớn hơn… Cái cảm giác mà
em cho là sung sướng đó, thật ra chỉ là đau khổ trá hình mà thôi…
- Nếu ông cho cái đó là đau khổ, thì ước
mong sao tôi được đau khổ liên miên bất tận… hoài hoài, mãi mãi…
Quần là áo lược,
gương mặt phấn son,
loè loẹt,
tô tô trét trét,
Ngồi hàng giờ,
ai ngờ chỉ chốc lát,
trôi hết.
Của ngon vật lạ,
qua ba tất lưỡi,
ra ngoài cũng như nhau.
Cả đời,
lo toan vất vả,
không ngoài ăn với mặc,
chưng với diện,
nghiện với ngập.
Ghẻ đấy,
gãi riết sanh ghiền,
cuộc sống thiếu ghẻ,
buồn chết đi được.
Rõ khổ,
cứ giữ ghẻ để gãi đi,
nói giải thoát giác ngộ là cái chi chi,
Xa vời,
y cứ,
chỗ này hết ghẻ...