Có một đề thi dành cho các thí sinh đau
khổ thuộc mọi lứa tuổi như sau: “Bạn hãy chứng minh bạn khổ.”
Thí sinh thứ nhất, một người đàn ông chừng
sáu mươi, chứng minh:
- Tôi lớn lên trong một gia đình nông
dân nghèo. Bố mẹ tôi quanh năm "bán mặt cho đất, bán lưng cho trời".
Vì nhà nghèo nên tôi phải nghỉ học sớm để đi làm kiếm tiền mưu sinh. Nghĩ mà tủi
thân!…
Thí sinh thứ hai, một phụ nữ trẻ, dẫn chứng:
- Tôi là người kém sức khoẻ. Từ nhỏ đã
hay đau yếu. Mỗi lần trái gió trở trời là tôi lại xụt xịt. Rất khó chịu!…
Thí sinh thứ ba, một
thanh niên tuổi chừng hăm mấy, viết ngay không chần chừ:
- Tôi chẳng có tài cán gì. Giữa đám đông
bạn bè, tôi chẳng biết ca hát. Mấy đứa bạn cứ trêu chọc bảo tôi giọng ngang như
cua bò. Bực tức và chán ghê!…
Thí sinh thứ tư toan đặt bút xuống viết
thì khựng lại. Rồi anh suy nghĩ có vẻ rất căng thẳng. Cuối cùng, quyết định nộp
giấy trắng.
Kết quả cuộc thi:
Ba thí sinh đầu tiên được 1 điểm an ủi
vì đã có… công viết. Còn thí sinh thứ tư thì phải lên gặp thầy để trình bày rõ
lý do tại sao lại để giấy trắng.
Trong giờ sửa bài, giáo sư nhận xét
chung:
- Các bạn không được điểm cao vì bài các
bạn không thể hiện được tư duy sâu sắc. Các bạn chỉ liệt kê những điều không
như ý xảy ra trong cuộc đời. Ai cũng làm được như thế. Thực ra nó không đủ chứng
minh rằng các bạn khổ vì góc nhìn đó quá hẹp.
Rồi giáo sư quay sang thí sinh thứ tư và
hỏi:
- Tại sao bạn để giấy trắng?
- Thưa giáo sư, thoạt đầu tôi cũng có
khuynh hướng vội vàng liệt kê như các bạn kia. Nhưng tôi chợt giật mình…
- Sao bạn lại giật mình?
- Dạ, xin cho phép tôi đứng lên trước mọi
người để trình bày được dễ dàng hơn.
Thế rồi cậu khập khiễng bước lên trên.
Quay xuống nhìn mọi người, cậu nở một nụ cười thân thiện. Người ta thấy mặt cậu
một bên bị nám đen.
Cậu nói:
- Hồi tôi còn nhỏ, bố mẹ phải đi làm
ngoài đồng, chỉ có chị tôi và tôi ở nhà. Một hôm, chị đang nấu cơm thì bị cháy
nhà. Như quý vị thấy, tôi bị phỏng nặng, bây giờ vẫn còn dấu cháy trên mặt. Năm
tôi lên bảy, bố tôi qua đời. Một buổi tôi đi học, một buổi tôi phải đi bán vé số
ở khu chợ gần nhà để phụ mẹ. Cách đây ít năm, trên đường đi nhà thờ về, có một
chú kia nhậu say lái xe tông vào tôi khiến chân tôi bị tật từ hồi đó. Bây giờ mỗi
khi trời trở lạnh, chân tôi cũng khá đau. Gần đây, tôi thú thật là tôi yêu một
người con gái, nhưng tôi thế này thì làm sao xứng với người ta được!
Trong phòng lúc ấy có nhiều người. Giọng
cậu yếu ớt nhưng ai cũng nghe rõ vì bầu khí lặng im đến lạ thường.
- Nhưng sao bạn không viết những điều
đau khổ này vào bài thi?
- Dạ không, vì tôi giật mình. Tôi giật
mình khi tôi chợt nhớ lại lời của bạn tôi trong nhà thờ hôm Chúa Nhật. Anh ấy
nói với mấy người nghèo khổ rằng: “Anh em thật có phúc.” Thế là tôi khựng lại để
suy nghĩ. Rồi tôi nhận ra: để chứng minh tôi thực sự khổ thì tôi phải chứng
minh cho được rằng tôi không có gì để hạnh phúc.
Mọi người càng chăm chú. Vị giáo sư lên
tiếng:
- Hay! Xin lỗi bạn, tôi không phải là
Kitô hữu, vậy cho tôi hỏi anh bạn gì gì đó của bạn nói như thế nào về việc may
phúc khiến bạn thay đổi cách nhìn như thế?
- Dạ thưa giáo sư, bạn tôi tên là Giêsu.
Anh ấy nói: “Mắt anh em thật có phúc vì được thấy những điều đang thấy, tai anh
em thật có phúc vì được nghe những điều đang nghe. Nhiều người mong mỏi được
như anh em mà không được.”
Thưa giáo sư, lúc ấy tôi chợt nhìn thấy
và nghe được nhiều điều may mắn trong cuộc sống của tôi.
Tôi có mẹ có chị. Nhà chúng tôi tuy chẳng
kín cổng cao tường nhưng đùm bọc nhau ấm áp. Tôi có trái tim biết rung động.
Tôi có lòng quảng đại. Tôi có lương tâm. Tôi có bạn bè nói chuyện. Tôi có nhiều
người cầu nguyện cho tôi. Tôi được đi học. Tôi có trí khôn để nhận ra trong cái
xui có cái hên, tức là trong nghịch cảnh có ân sủng.
Ví dụ: Vì lớn lên trong cảnh khó khăn,
tôi thấy mình biết cảm thương với người nghèo hơn. Vì mang tật nguyền trên
mình, tôi hiểu được nỗi đau của tha nhân. Vì thấy mình giới hạn, tôi đặt niềm
tin vào Chúa nhiều hơn. À, cuối tuần nào tôi cũng được cùng mẹ và chị đi Lễ với
bà con chòm xóm để nghe Lời Chúa …
Vì thế tôi không thể chứng minh là tôi
khổ.