“Con
người ai cũng từng làm những việc mà mình cảm thấy hối hận.”
Chuyện
này từng xảy ra mấy chục năm, nhưng nghĩ lại, trong lòng tôi cảm thấy đau đớn,
và luôn tự trách bản thân.
Lúc đó tôi 30 tuổi. Vào một buổi chiều mùa
hè, tôi thấy một cậu bé giao báo trú mưa ở trước mái hiên nhà mình. Mưa ngày
càng lớn, vì không muốn những tờ báo của mình bị ướt, cậu bé khom lưng để che
những tờ báo đó.
Cậu bé
mặc một bộ quần áo cũ. Xem ra, cậu sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Vì
giúp đỡ gia đình mà cậu cực nhọc làm việc. Vào lúc đó nước Nhật chưa phát triển,
giao báo là nghề chỉ dành cho những đứa trẻ nghèo khổ.
Tôi rất muốn cho cậu bé muộn cây dù nhưng
trong lòng luôn bất an.
Mang cây dù cho đứa trẻ nghèo như vậy mượn, cậu
ấy có trả lại không? Cho nên, tôi đã cho cậu ta mượn cây dù đã bị hỏng mà gia
đình không sử dụng.
Qua
ngày sau, đứa bé đó đến nhà tôi và nói: “Dì ơi! Cám ơn dì rất nhiều.”
Tôi định phơi khô cây dù nên đã mở ra. Tôi đã
rất bất ngờ vì những chỗ rách được cậu bé vá lại rất đẹp và trở thành một cây
dù tốt…
Tôi thật sự rất xúc động và hối hận, nước mắt
không ngừng chảy ra.
Suy nghĩ: Tuy không sinh trưởng trong một gia
đình giàu có, nhưng cậu bé giao báo được giáo dục rất tốt, sỡ hữu một trái tim
nhân hậu và một linh hồn cao quý. Giữa vật chất và linh hồn không có sự liên hệ.
Giống như thân tàn nhưng ý chí vẫn kiên định.
Để sở hữu một tâm hồn cao thượng, không phải
tự nhiên mà cần phải trải qua quá trình tu dưỡng và rèn luyện. Chỉ cần bàn thân
không ngừng nổ lực và phấn đấu thì nhất định chúng ta sẽ làm được.
Theo nghệ thuật sống đẹp