TÌM HẠNH PHÚC Ở ĐÂU

Xứ nọ có một gã trọc phú. Trong nhà gã, vàng bạc châu báu nhiều vô kể. Và mặc dù con đàn cháu đống, ai nấy đều khỏe mạnh, cuộc sống sung túc, song gã vẫn cảm thấy bất hạnh. Không ít lần gã than thở với người giúp việc:

- Ôi! Ta biết làm gì để có được hạnh phúc? Ta biết làm gì để cuộc sống khỏi buồn chán như thế này?

Người giúp việc thấy vậy bèn khuyên:

- Xin ngài hãy dành thời gian nhìn ngắm trăng sao trên bầu trời. Nó sẽ làm cho lòng ngài thanh thản, ngài sẽ cảm thấy...

- Không! - Gã trọc phú bực bội cắt ngang - Trăng sao ở xa, xa quá, ta biết không bao giờ mình với tới được. Vậy thì ngắm chúng chỉ càng mua thêm bực tức cho mình, ích lợi gì.

- Vậy còn âm nhạc. Âm nhạc sẽ đưa ngài vào một thế giới thật du dương, sẽ làm ngài quên hết mọi ưu phiền, và như vậy ngài sẽ cảm thấy hạnh phúc. Nếu ngài đồng ý, chúng tôi có thể nổi nhạc từ sáng tới khuya...

Gã trọc phú phảy tay:

- Không! Âm nhạc kỳ diệu thật. Nhưng chỉ có kẻ đần ngu mới nghe nhạc từ sáng tới tối mà không biết chán! Hạnh phúc không thể dễ dàng tìm được như thế đâu!

Nói rồi, gã trọc phú quay về phòng nghỉ với một nỗi sầu muộn riêng của mình. Bọn người giúp việc lo lắng tản đi hết.

Chợt một ngày kia, có kẻ hiến kế:

- Thưa, tôi có một cách có thể giúp ngài hạnh phúc!

- Cách gì vậy?

- Dễ thực hiện thôi ạ - Người nọ mách nước - Trước hết, ngài phải tìm cho ra một người hạnh phúc, sau đó lấy áo của người đó mặc vào. Hẳn niềm hạnh phúc của y sẽ thấm vào cơ thể của ngài và ngài sẽ thấy hạnh phúc như chủ nhân của chiếc áo.

- Được lắm! - Gã nọ nói rồi cho người đi lùng khắp cả vùng để tìm kiếm người hạnh phúc. Tất nhiên, cuộc sống đầy khó khăn vất vả, để tìm thấy một người thực sự hạnh phúc đâu có dễ dàng!

Một ngày kia, chợt đám thuộc hạ của gã nọ nghe được từ trong túp lều xiêu vẹo một tiếng cười reo rất giòn dã:

- A ha! Ta là một người hạnh phúc nhất trên cõi đời này!

Khi đẩy cửa bước vào, họ nhận thấy đấy là một chàng trai tuy hết sức nghèo khổ nhưng gương mặt lại vô cùng rạng rỡ. Ngay lập tức chàng trai được đưa tới gặp gã trọc phú đang nóng lòng chờ niềm hạnh phúc.

- Vậy là cuối cùng hạnh phúc cũng đã đến với ta - Gã trọc phú vừa cởi bỏ chiếc áo đang mặc trên người vừa ra lệnh - Đưa hắn vào đây!

Khi cánh cửa phòng vừa bật mở, gã trọc phú nhận thấy một người đàn ông đen đúa đang nghễu nghện bước vào.

- Nào anh bạn trẻ, hãy cởi chiếc áo anh mặc nhường cho ta - Gã trọc phú kêu gọi - Ta sẽ thưởng nhiều tiền vàng cho anh...

Chưa nói hết câu, gã đã giật mình sửng sốt. Cứ thế, gã dụi mắt và tiến lại gần, nhìn người "khách" nọ từ đầu tới chân. Thì ra, người hạnh phúc nhất trên cõi đời ấy là người... không có áo!

* * * * *

"Hạnh phúc đâu phải chỉ có ở những cái bề ngoài vật chất"