Hàng ngày, anh bảo vệ nhận được một túi
đồ ăn bỏ quên bên cạnh thùng rác, nhưng anh có chết cũng không thể ngờ được nguồn
gốc của hộp đồ ăn tươi ngon đó.
Giám đốc di chuyển trên chiếc ô tô sang
trọng hàng ngày, còn anh là người bảo vệ chịu trách nhiệm mở cửa xe tại biệt thự
của ông. Anh luôn chào ông niềm nở, nhưng ông chưa bao giờ đáp lại. Tương phản
với bộ đồng phục lịch sự, cuộc sống của gia đình anh ngày càng khó khăn… Nhưng
với anh, nhận được công việc này đã là một hạnh phúc.
Một ngày nọ, khi trở về nhà, anh đã lục
qua một thùng rác ở gần căn biệt thự. Tình cờ, giám đốc nhìn thấy anh, nhưng
ông ta vờ như không thấy, vẫn chỉ là cái vẻ lạnh lùng đó. May mắn đến ngày hôm
sau, anh có thể tìm thấy một túi thức ăn sạch sẽ, còn nguyên vẹn gần thùng rác
này. Túi thức ăn còn rất tươi, như là có người vừa mua từ siêu thị vậy.
Cuộc sống quá khốn khó đến nỗi anh chẳng
thể quan tâm đến người để quên đồ ăn. Anh vội vàng cầm túi mang về nhà. Ngày
hôm sau, anh lại tìm thấy một túi thức ăn tương tự, và cả ngày hôm sau nữa…
Dần dần, túi thức ăn đã trở thành một phần
không thể thiếu nuôi sống gia đình. Đôi lúc anh cũng thắc mắc rằng ai đã để
quên thức ăn tại đó, nhưng đây cũng chỉ là những ý nghĩ thoáng qua trong dòng đời
quá mệt mỏi.
Rồi vị giám đốc qua đời. Sau những ngày
tang lễ bận rộn, anh quay lại chỗ cũ để lấy túi thức ăn. Nhưng không có gì ở
đó. Những ngày hôm sau, anh tiếp tục hy vọng để rồi thất vọng.
Một thời gian sau đó, anh không còn đủ khả năng nuôi sống gia đình vốn đã quen thuộc với túi thức ăn anh mang về hàng ngày. Anh quyết định xin vợ giám đốc tăng lương hoặc tìm một công việc khác.
Một thời gian sau đó, anh không còn đủ khả năng nuôi sống gia đình vốn đã quen thuộc với túi thức ăn anh mang về hàng ngày. Anh quyết định xin vợ giám đốc tăng lương hoặc tìm một công việc khác.
Khi anh đặt vấn đề, bà chủ đã rất ngạc
nhiên. Anh đã làm việc ở đây nhiều năm, nhưng chưa bao giờ phàn nàn về đồng
lương của mình. Tại sao đột nhiên anh lại nói, mức lương hiện tại hoàn toàn
không thể đủ sống? Anh đã đưa ra rất nhiều lý do, nhưng không thể thuyết phục
được bà chủ. Cuối cùng, anh quyết định nói sự thực, và kể về túi thức ăn anh lấy
mỗi ngày.
Bà chủ run run hỏi anh rằng từ bao giờ
anh không nhận được túi thức ăn nữa. Im lặng – Anh chợt nhận ra rằng đó là sau
khi giám đốc qua đời. Bà chủ bật khóc.
Bối rối và bất ngờ, anh tự nhủ, “Tại sao
lại như vậy? Tại sao một con người lạnh lùng lại có thể đối xử tốt với anh như
thế?” Anh cảm thấy vô cùng xấu hổ và thầm quyết định mình sẽ tiếp tục làm dù
không được tăng lương.
Bà chủ dần trấn tĩnh lại và nói, “Thật mừng
vì đã tìm thấy anh. Tôi biết chồng mình đã mua thức ăn cho bảy gia đình khác
hàng ngày. Tôi đã tìm thấy sáu người, và anh là người cuối cùng mà tôi luôn tìm
kiếm”.
Kể từ ngày hôm đó, anh đều được nhận một
túi thức ăn, nhưng tại nhà mình. Người con trai giám đốc đã trao tận tay anh.
Nhưng bất cứ khi nào anh cám ơn, cậu đều không trả lời, giống hệt giám đốc.
Thế rồi một ngày, anh đã nói “cám ơn” thật
to. Cậu quay lại nhìn anh, và nói: “Khi tôi không trả lời, xin đừng để bụng, vì
thính lực của tôi không tốt”. Cậu bị suy giảm thính lực giống hệt cha mình.
Đôi khi, có phải chúng ta đã quá vội vàng khi phán xét người khác?