Trong cuộc sống, không có gì lạc lõng
cho bằng khi ta không còn biết tin tưởng vào đâu, hay nói đúng hơn là ta không
còn năng lực để tin tưởng vào bất cứ điều gì nữa. Không thể bám vào sự sống thì
chắc chắn ta sẽ héo tàn và lụn bại.
Trong giây phút tuyệt vọng nhiều người
đã tìm tới cái chết, vì trái tim không đủ lớn để chứa đựng nổi sự mất mát quá lớn
lao. Trái tim chưa đủ lớn có khi do trong quá khứ chưa có thói quen chịu đựng cảm
xúc xấu khi thất bại, hay chưa bao giờ đón nhận một hoàn cảnh trái ngang
nào có tầm vóc lớn lao đến như vậy.
Nhưng đôi khi trên thực tế sự mất mát ấy
cũng không quá lớn lao như tâm ta tưởng, không phải không có nó thì không sống
được, chỉ tại tâm thức khi bị tổn thương nặng nề, cái tôi không còn chỗ bám,
nên nó rơi vào một khoảng trống chơi vơi mà không định dạng được mọi thứ xung
quanh và phía trước. Chính vì vậy mà những ai tuyệt vọng luôn thấy tương lai mịt
mờ đen tối. Khi tuyệt vọng, tâm ta trở nên lu mờ hơn bao giờ hết, ta nhìn mọi
thứ bằng con mắt bi quan chán chường và có cảm tưởng như mình không còn gì để sống.....