Cuộc sống luôn bận rộn
và hối hả, nên ít khi ta nhìn lại và tự hỏi những thứ vật chất mà ta đang mong
cầu có thực sự cần thiết hay không? Ta đang thiếu thức ăn hay thèm muốn những
món ăn hấp dẫn hơn? Ta đang thiếu đồ mặc hay đua đòi trang phục mới lạ hơn? Ta
đang thiếu phương tiện di chuyển hay ao ước chiếc xe khác hiện đại hơn?
Ta đang
thiếu chỗ ở hay mơ tưởng một cơ ngơi sang trọng hơn? Ta chưa có công việc ổn định
hay đang phấn đấu đạt mức thu nhập cao hơn để tiêu xài “mạnh tay” hơn? Tiện
nghi tinh thần cũng vậy, những thứ mà ta đang đặt ra có phải là nhu cầu bắt buộc
không thể thiếu trong đời sống chăng? Nếu không có vóc dáng cao ráo hay khuôn mặt
xinh xắn thì mọi người sẽ thiếu quý trọng ta chăng? Nếu không lên được chức vị
đó, không đạt được thành tích đó, thì ta không có giá trị chăng? Nhìn kỹ lại ta
đang mong cầu sự tiện nghi hơn, tức hưởng thụ nhiều hơn, chứ đâu phải ta đang
thiếu thốn những điều kiện căn bản để sinh sống, phải không?
Bao khổ đau chồng chất,
Do nhận thức sai lầm,
Làm mới lòng thanh thản,
Vầng trăng xưa tròn đầy....