Cách đây hơn một tháng,
báo Tuổi Trẻ đã đăng chùm ảnh về người dân bản vùng cao Cu Pua, thuộc xã
Đakrông, huyện Đakrông (Quảng Trị), phải đi qua suối bằng hai sợi dây cáp.
Ngay sau đó, một người đàn
ông ở TP.HCM đã tức tốc tìm về tận nơi đây mang theo số tiền 30 triệu đồng vào
thẳng nhà trưởng bản Hồ Văn Phoi, đề nghị cùng dân bản xây một cây cầu tạm bằng
bêtông để qua suối cho an toàn.
Chiếc cầu “lạ”
Không khó để tìm thấy cây
cầu “Anh Tèo Sài Gòn”, dù tính cả chiều dài cây cầu này chỉ xấp
xỉ chục mét, rộng hai mét. Bởi giờ đây cây cầu này đã quá “nổi tiếng” trong
vùng.
Toàn bộ cây cầu này không
có gì đặc biệt. “Điều đặc biệt nằm ở cách làm nên cây cầu ấy” –
ông Phoi nói.
Bản Cu Pua chủ yếu là đồng
bào dân tộc Vân Kiều, quanh năm chỉ biết cặm cụi lên nương kiếm miếng cơm qua
ngày nên sự xuất hiện của người đàn ông nói giọng miền Nam ấy ngay từ đầu đã
khiến tất cả tò mò.
Đó là buổi trưa
28-12-2015. Một cuộc thỏa thuận nhanh đã diễn ra ngay bên bờ suối.
“Tui không giàu có,
chỉ có khoảng 30 triệu đồng. Nếu dân bản đồng ý thì góp công, tui sẽ mua vật liệu
ximăng, sắt thép. Nếu chúng ta hợp tác, ít ra cũng sẽ xây được một chiếc cầu bằng
bêtông bắc qua đoạn suối này để đem lại sự an toàn hơn cho dân bản” –
ông Phoi kể về lời đề nghị của người đàn ông lạ.
Trưởng bản nhận rằng đúng
là mình có hơi bối rối vì quá ngạc nhiên với lời đề nghị thật bất ngờ của người
đàn ông lạ. Ông Phoi quyết định dẫn người đàn ông lên gặp chủ tịch UBND xã
Đakrông Trần Văn Chạy.
Ông Chạy kể mình cũng
không tin vào tai khi nghe chuyện. “Mấy năm rồi tui đề xuất khắp các cấp
để xin làm cầu cho dân bản Cu Pua mà không có. Nay lại có người tự nguyện về
làm cầu. Không ngạc nhiên sao được” – ông Chạy nói.
Nhưng ông Chạy lại chợt chột
dạ vì sợ nhiều thủ tục quá người đó sẽ không còn muốn xây cầu nữa.
Chiếc “cầu” bằng hai sợi dây cáp mà dân bản Cu Pua đã dùng để vượt suối hơn 20 năm qua – Ảnh: Quốc Nam
Hít một hơi thật sâu, ông
Chạy đưa người đàn ông lạ tới phòng kinh tế hạ tầng của huyện. Tại đây, sau khi
nói qua ý tưởng, cán bộ phòng này cho biết có thể làm cầu theo cách tự phát.
Ngay tối hôm đó, người đàn
ông lạ ngược trở lại Sài Gòn để chuẩn bị, còn trưởng bản Hồ Văn Phoi về tổ chức
họp dân để lập ra đội xây cầu.
Nghe có người góp vật liệu
cho xây cầu, cả bản duyệt luôn mỗi hộ cử ra hai người vào đội này. Bản có 26 hộ.
Tức mỗi ngày có 52 người sẵn sàng.
Đúng trưa 5-1, người đàn
ông lạ từ Sài Gòn về lại Cu Pua. Và lần này anh không đi một mình mà đi cùng với
hai người bạn.
Theo anh giới thiệu thì một
người là kỹ sư cơ khí phụ trách phần hàn sắt cho cầu. Người còn lại là kỹ sư cầu
đường. Cả hai người đều là bạn của anh, được nhờ ra để cùng với dân bản làm cầu.
“Dù là cầu tạm
nhưng cũng nên có chút kỹ thuật vào cho an toàn hơn” –
người đàn ông lạ giải thích.
Ngay buổi chiều hôm đó, việc
xây cầu được thực hiện. Cầu được xây ngay chỗ trước đây người dân buộc hai sợi
dây cáp để qua suối. Cả ba người đàn ông từ Sài Gòn đều mặc áo quần công nhân
cùng dân bản trộn vữa, đan rá sắt…
Khi cầu hoàn thành sau một
tuần, ba người đàn ông uống với dân bản vài chén rượu rồi xin phép về lại Sài
Gòn.
Làm việc nghĩa không cần để
tên
Trưởng bản Hồ Văn Phoi là
người đầu tiên trong bản gặp người đàn ông lạ. Hỏi trưởng bản có nhớ người đàn
ông đó như thế nào không? Trưởng bản gật gật nói không chỉ bây giờ mà mấy chục
năm nữa cũng không thể quên.Tuy nhiên, tất cả những gì trưởng bản Phoi nhớ cũng
chỉ là cái tên Tèo cùng với hình dung về một người đàn ông ngoài bốn mươi, dáng
người thấp, mập và gương mặt rất hiền. Hỏi ông có biết gì thêm về anh Tèo ngoài
cái tên thường gọi đó không?Trưởng bản lắc đầu: “Miềng cũng có hỏi mấy
lần mà anh Tèo nhất định không nói. Anh Tèo nói dân bản cứ gọi anh là Tèo”. ”Người
Sài Gòn làm việc nghĩa bằng tấm lòng chứ không phải bằng cái tên. Dù không biết
tên, nhưng để ghi công người đàn ông lạ cho mình chiếc cầu, dân bản đã đặt tên
cây cầu đó là cầu Anh Tèo Sài Gòn”.Có một người biết tên thật của anh Tèo,
đó là ông chủ tịch xã Trần Văn Chạy. Chỉ có ông biết cụ thể về nhân thân của
anh Tèo. Tuy nhiên ông kiên quyết không lộ ra vì: “Anh Tèo đã dặn kỹ lắm
rồi. Anh ấy không muốn mọi người biết việc mình làm”.
Nguồn: Tuổi Trẻ