Trốn
nhà theo người yêu.
Patacara là con gái của một thương nhân
giàu có ở thành Savatthi, nước Kosala. Năm cô 16 tuổi, cha mẹ cô mang cô nhốt
vào trong một tòa lâu đài cao 7 tầng, phải rất đông người canh giữ ở bên ngoài
để tránh việc cô bị những chàng trai xung quanh dòm ngó. Mặc dù bị canh gác cẩn
mật, song cô cuối cùng vẫn yêu một người hầu phục vụ trong phòng của cha mẹ
mình.
Sau đó ít lâu, cha mẹ cô tìm cho cô được
một đám môn đăng hộ đối. Gia đình nhà trai cũng là một thương nhân rất có tiếng
trong thành. Tuy nhiên, khi cha mẹ đang bận rộn chuẩn bị đám cưới thì cô quyết
định cùng người mình yêu trốn đi. Patacara hóa trang thành một cô hầu gái, trốn
khỏi tòa lầu 7 tầng rồi vào trong thành gặp người mình yêu.
Sau khi gặp nhau, cô và người yêu cùng
nhau bỏ đi tới một thôn trang nằm cách xa thành Savatthi rồi kết hôn với nhau.
Tại đây, chồng cô trồng cấy trên một mảnh ruộng nhỏ để nuôi gia đình, còn cô thì
làm tất cả những việc khác trong nhà. Mặc dù từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ phải động
chân tay vào việc nhà nhưng cô đã chấp nhận tất cả để được sống bên cạnh người
mình yêu. Hai vợ chồng cứ như vậy cùng nhau trải qua những tháng ngày hạnh
phúc.
Không bao lâu sau, Patacara mang thai.
Lúc này cô nói với chồng đưa mình về nhà cha mẹ đẻ để sinh con theo tục lệ. Cô
nói với chồng rằng, mình là đứa con gái mà cha mẹ rất mực yêu thương, họ nhất định
sẽ tha thứ cho những lỗi lầm mà cô đã gây ra. Tuy nhiên, chồng cô thì không muốn
như vậy, anh sợ rằng, cha mẹ của cô sẽ bắt mình bỏ tù, thậm chí là cho người giết
chết mình.
Biết rằng sẽ không thể thuyết phục được
chồng, cô đã quyết định một mình trở về nhà cha mẹ đẻ. Một hôm, nhân lúc chồng
ra ngoài làm việc, cô một mình trở về thành Savatthi. Khi chồng cô nghe tin vội
vàng đuổi theo, hết lời khuyên can. Nhưng cô nhất định không nghe, tiếp tục trở
về. Tuy nhiên trước khi đến thành Savatthi, cô đã trở dạ và sinh một cậu con
trai. Lúc này lý do về nhà cha mẹ đã không còn nên cô cùng chồng lại quay trở về
nhà.
Cái
chết của chồng và hai con.
Một thời gian sau, Patacara mang thai lần
thứ hai. Lần này, cô lại xin chồng cùng mình trở về nhà cha mẹ đẻ. Chồng cô một
lần nữa từ chối, và cô lại trốn chồng, một mình trở về. Và lần này, Patacara
mang cả cậu con trai nhỏ đi theo. Khi chồng đuổi theo khuyên trở về nhà, cô tiếp
tục ngang bướng không nghe theo. Cũng như lần trước, khi đi tới nửa đường thì đột
nhiên, vợ chồng cô gặp phải một trận bão rất lớn, sấm chớp đùng đùng. Đúng lúc
đó, cô bắt đầu trở dạ.
Patacara nói chồng đi tìm thứ gì đó che
tạm cho đỡ ướt. Chồng cô nghe theo, đi bẻ cành cây để dựng tạm một chiếc lều
cho vợ. Tuy nhiên, đúng lúc anh đang bẻ cành cây thì một con rắn độc từ trên
cây đột nhiên lao xuống cắn anh. Ngay lập tức, chất độc của con rắn đã khiến
anh ngã xuống đất. Cô đợi mãi mà không thấy chồng về. Trong lúc đó, đứa con thứ
hai chào đời mà không có ai giúp đỡ. Do không có thứ gì che chắn, hai đứa trẻ
nhỏ đã phải dầm mưa suốt đêm ròng rã.
Tới sáng hôm sau, Patacara một tay ôm đứa
con mới sinh trong lòng, tay còn lại dắt đứa con đầu đi theo đường mà chồng đã
đi. Đi được một đoạn, cô phát hiện chồng mình đang nằm bất động trên đường. Tới
gần, cô mới phát hiện ra rằng, anh đã tắt thở từ lâu, thân thể đã cứng như khúc
gỗ. Cô phủ phục trên xác chồng khóc lớn, không thiết làm gì nữa. Một lúc sau,
do quá đói và rét, hai đứa trẻ cứ khóc đòi ăn, cô mới quyết định để chồng lại,
tiếp tục đi về thành Savatthi.
Đi thêm một đoạn đường nữa, Patacara tới
dòng sông Acriavati. Do tối qua mưa rất to nên nước sông dâng lên rất cao, vượt
quá lưng người, dòng nước cũng chảy rất mạnh. Cô vừa mới sinh, cơ thể đang rất
yếu nên cảm thấy khó có thể mang hai đứa con sang sông được. Vì thế cô quyết định
để đứa con lớn ở lại bên này sông, mang đứa con nhỏ sang sông trước, sau đó sẽ
quay lại mang đứa lớn.
Tuy nhiên, khi ra tới giữa dòng sông thì
một con chim ưng săn mồi rất lớn nhìn thấy đứa trẻ mới sinh, tưởng rằng đó là một
miếng thịt nên lao xuống cắp đi. Cô lúc đó đã quá yếu, không thể chống lại được
sức mạnh của con chim ưng khổng lồ, chỉ biết thét lên một cách tuyệt vọng. Đứa
con lớn nghe thấy tiếng mẹ, lại thấy mẹ đang vẫy tay giữa dòng sông, tưởng rằng
mẹ muốn mình lội sang nên đã bước chân xuống. Ngay khi đứa trẻ đặt chân xuống dòng
nước đã bị dòng nước sông chảy xiết cuốn phăng đi. Cô chỉ còn biết đứng nhìn đứa
con trai của mình bị dòng nước cuốn trôi.
Mặc dù vô cùng đau xót vì cái chết của
chồng và hai con, tuy nhiên, cô vẫn phải tiếp tục lên đường. Tuy nhiên, sự bất
hạnh vẫn đang chờ đợi cô ở phía trước.
Khi Patacara đi tới gần thành Savatthi,
cô gặp một người vừa mới rời khỏi thành nên bước tới định hỏi thăm tình hình
cha mẹ ruột của mình. "Trừ nhà đó ra, cô muốn hỏi nhà nào cũng được”, người
đàn ông nói với cô. Câu nói của người đàn ông càng khiến cô thêm tò mò, cô gặng
hỏi người đàn ông rốt cuộc gia đình cô đã xảy ra việc gì.
Người đàn ông thấy cô gặng hỏi liền nói:
"Cơn bão đáng sợ tối hôm qua đã khiến nhà đó đổ sập, cả hai vợ chồng lẫn
người con cả đã bị nhà đè chết. Họ đã được hỏa táng ngay tại nên nhà cũ của họ
rồi”. Nói xong, người đàn ông quay về phía thành Savatthi, chỉ tay vào cột khói
đang bốc lên nói: "Cô có nhìn thấy cột khói kia không, đó chính là cột khỏi
hỏa táng họ đấy”.
Khi nhìn thấy cột khói hỏa táng cha mẹ
và anh trai của mình, cô lập tức phát điên. Cô xé bỏ hết quần áo, rồi để mình
trần chạy khắp nơi, vừa chạy vừa khóc: "Hai đứa con của tôi đã chết, chồng
tôi cũng chết bên đường, giờ cha mẹ và anh trai tôi cũng đang được hỏa táng!”.
Những người sống hai bên đường thấy một cô gái điên cứ chạy khắp nơi gào khóc,
sợ điềm gở nên lấy gạch đá và rác ném cô. Tuy nhiên, cô dường như không quan
tâm tới việc ấy, cứ điên điên dại dại vừa khóc vừa chạy về phía thành Savatthi.
Nước
mắt đau khổ nhiều hơn nước bốn biển.
Lúc bấy giờ, đức Phật cũng đang ở tịnh
xá thành Savatthi, xung quanh là rất đông các đệ tử. Khi thấy Patacara chạy
ngang qua cửa tịnh xá, đức Phật biết rằng, cô đã có đủ từng trải đau thương
để có thể tiếp nhận những giáo pháp của mình, để nhận ra chân lý và giác
ngộ. Các đệ tử thấy cô chạy vào tịnh xá liền quát lớn: "Không cho bà điên
ấy vào!”. Tuy nhiên, đức Phật lại nói: "Đừng cản cô ấy, cứ để cô ấy vào”.
Khi Patacara vào bên trong, đứng trước mặt
đức Phật, Phật nói với cô: "Người chị em, hãy hồi phục chính niệm của mình!”.
Cô lập tức hồi phục lại trạng thái tinh thần bình thường. Một người đệ tử tại
gia có lòng tốt mang cho cô một chiếc áo. Cô mặc lên người, bước lại gần đức Phật,
quỳ gối làm lễ rồi kể cho đức Phật nghe về câu chuyện bi thảm của mình.
Đức Phật kiên nhẫn nghe cô kể hết câu
chuyện, cảm thấy vô cùng thương tâm. Sau khi câu chuyện kết thúc, đức Phật nói:
"Patacara! Đừng do dự nữa, cô đã tìm thấy nơi quy y rồi. Chẳng phải hôm
nay cô mới gặp phải tai họa. Từ ngàn kiếp trước, cô đã phải khóc vì mất đi con
cái và những người thân của mình. Nước mắt của cô đã khóc còn nhiều hơn nước của
bốn biển rồi”.
Khi đức Phật tiếp tục giảng giải cho cô
nghe về sự nguy hiểm của nhân quả, nghiệp chướng, luân hồi, sự đau khổ của
cô lập tức biến mất. Nghe những lời của đức Phật, cô lập tức ngộ ra được đạo lý
về sự vô thường của cuộc đời. Sau khi đức Phật đọc xong, ngồi dưới chân đức Phật
lúc này không còn là cô gái điên vừa khóc lóc vừa chạy khắp nơi nữa mà là một
Patacara đã ngộ đạo, một người có khả năng đạt được sự giải thoát cuối cùng.
Ngay sau đó, cô xin đức Phật cho phép
quy y Phật pháp, trở thành một đệ tử của Phật môn. Đức Phật đồng ý, cho phép cô
gia nhập vào đoàn tỳ kheo ni. Sau này, trong số những tỳ kheo ni của tăng đoàn,
cô được Đức Phật ngợi ca là người "duy trì giới luật số 1” (trì luật đệ nhất).
Nguồn: LoiPhatDay.com