Các đạo sĩ lập đàn cúng tế, cầu nước Cam
Lồ. Tề Thiên đi ngang thấy được, rủ Bát Giái, Sa Tăng vào ăn hết cỗ bàn hoa
trái… và đái vào nồ lô của bọn đạo sĩ…
Các đạo sĩ thấy hồ lô có nước, mừng
quýnh tưởng là thần tiên giáng thế, ban nước cam lồ, liền tranh nhau uống… mới
phát giác ra vị cam lồ của chư thần có hương vị nước đái heo.
Ai đã từng xem Tây Du Ký, đến đoạn phim
này mà không buồn cười.
Thói thường, không làm điều gì phi pháp
thì ta khỏi sợ công an và mất tiền hối lộ. Nếu những người công chức chân
chính, không ai nhận của đút lót để bẻ quẹo cán cân công lý, thì các bậc thánh
thần đâu thể vì một nải chuối, dĩa xôi, con gà… mà ban phúc giáng họa, phát
không tài lộc cho chúng ta?
Thế thì, những nhân vật dễ cáu, dễ hờn,
dễ giận, dễ nịnh, dễ mua chuộc…xin xăm, bói quẻ, lên đồng rồi tự xưng là Phật Tổ,
thánh thần, mẹ cha, cô cậu… là ai? Nếu không phải là các chàng Tề Thiên, Bát
Giái, Sa Tăng đội lốt. Tin ở bọn này, có ngày chúng ta sẽ uống Cam Lồ bằng nước
đái heo đấy! Tiền mất tật mang.
Loài người chúng ta có hình dáng, tên tuổi,
quê hương khai sinh, giấy tờ hẳn hoi. Vậy mà, khi có ai tự xưng là ông kia bà nọ,
chúng ta còn phải kiểm tra bằng mắt thấy tai nghe, hỏi thăm cô bác gần xa. Phật
Thích Ca có cha có mẹ, có hộ khẩu hẳn hoi tại nước Nepal thì không tin. Đàng
này, những hạng vô hình vô dạng, phải dựa vào thân xác của một người bất thường,
oai nghi thô tháo, hình sắc dật dờ, khi mê khi tỉnh… mà chúng ta có thể tin đó
là hiện thân, sứ giả của các đấng thiêng liêng, răm rắp nghe theo lời chỉ dạy,
phán truyền của họ thì… thật khó nói giữa người bảo và kẻ vâng lời, ai điên hơn
ai?
Cái thân nặng vài chục ký nhơ nhớp đến độ
có chín lỗ: hai lỗ ghèn, hai lỗ mũi, hai lỗ tai....còn ba cái lỗ không tiện nói
ra, thi nhau tiết ra mỗi giờ các chất dơ dáy. Vậy thì, Phật Tổ, Thánh Thần...ham
thích gì cái thân này mà nhập vào phán này phán nọ. Hèn chi mà các bậc giác ngộ
đã gọi chúng ta là “điên đảo”, thật chả oan chút nào.