Trong đêm sâu tăm tối, có một con người
kêu lên thống thiết: “Tôi nghèo quá! Tôi khổ quá! Tôi không có được một tấc đất
để canh tác, tôi không có nổi một căn nhà để trú thân! Tôi không có gì làm tài
sản! Tôi chỉ có được sức vóc của tuổi thanh niên, tôi biết làm gì để sống đây?”
Và thế là anh ta chợt nghe vang lên một
tiếng cười ngạo nghễ ma quái, tiếp đó là một giọng nói có sức thu hút kỳ lạ:
“Này hỡi con người đau
khổ vì tay trắng kia, cớ sao lại tuyệt vọng đến thế ! Ta chính là vị thần của Sở
Hữu. Hãy tin vào ta, ta hứa với ngươi điều này: Bằng sức vóc trai tráng còn quá
sung mãn của ngươi, ngươi hãy chạy đi, mau lên đường và chạy thật nhanh khi trời
vừa sáng và một ngày mới vừa bắt đầu. Chỉ có vỏn vẹn một ngày dành cho ngươi, cứ
nhắm hướng mặt trời mà chạy, hễ ngươi chạy được đến đâu thì đất đai ruộng đồng,
cỏ cây và cả những con người đang sinh sống những nơi ấy sẽ thuộc quyền sỡ hữu
của ngươi. Kìa, hừng đông đã sắp ló rạng, ngươi hãy mau lên đường đi chứ !”
Thế là con người chỗi dậy, ngước mắt
nhìn bình minh le lói ở cuối chân trời, rồi anh ta bắt đầu chạy bằng những sải
chân háo hức, bằng nhịp tim khao khát thèm muốn đập dồn dập trong lồng ngực nở
nang. Và anh đã chạy một cách sung sức qua hết dặm đường này đến dặm đường kia.
Ánh nắng vàng chiếu sáng khuôn mặt rắn rỏi đầy tham vọng của anh, như thể kích
thích anh thêm hăng hái và nỗ lực chạy tới phía trước.
Cho đến buổi trưa thì anh thấy hơi thấm
mệt, mồ hôi ướt đẫm tấm lưng trần không đủ làm dịu bớt ánh nắng chói chang và bỏng
rát của ngày hè. Anh muốn nghỉ, muốn dừng lại một chút. Nhìn ngoái lại phía
sau, anh thấy hài lòng vì những gì mình đã được quyền sở hữu, đó là những cánh
đồng màu mỡ, những khu rừng có cây gỗ quý...
Nhưng kìa, trước mặt anh là một dải bờ
biển bao la đang mở ra với biết bao hải sản, xa xa lại là những ngọn núi và quả
đồi tiềm tàng biết bao quặng mỏ chưa khai thác... Và anh chợt thấy đã quá phí
phạm thời gian, đã hết nửa ngày rồi còn gì ? Thế là, không nghĩ ngợi gì thêm nữa,
anh lại chạy !
Buổi chiều, đôi chân anh bắt đầu thấy mỏi
rã rời, hai lòng bàn chân đã tóe máu vì gai góc sỏi đá dọc đường, cổ họng khát
khô và bụng thì đói quặn. Anh muốn ngừng lại nghỉ, tìm một chút gì ăn uống cho
lại sức. Thế nhưng, trước mặt anh lại là một khu vườn đầy cây trái đang độ chín
thơm, anh lại chợt thấy tiếc nếu không được sở hữu nó. Thế là anh lại gượng dậy
chạy tiếp, không dám bỏ phí chút thời gian nào để hái lấy một chùm nho hay một
quả lê mọng vàng để giải khát !
Trời vừa xập tối, thì anh hoàn toàn kiệt
sức, mắt trợn to, miệng há hốc, chân tay đã quờ quạng lảo đảo. Đã đủ chưa nhỉ ?
Ơ kìa, xa xa trước mắt anh lại là ánh lửa bếp chiều đang lập lòe của một thôn
làng trù phú. Anh thầm nhủ: “Hãy gắng thêm chút nữa để vượt hết khu đồi cát
này, rồi ta sẽ được nghỉ ngơi, sẽ thụ hưởng tất cả những gì mà ta đã khó nhọc đạt
được trong ngày hôm nay...”
Những đã gượng ngoi lên, nhưng sao thế
nhỉ ? anh chỉ đủ sức để bò lết trên thảm cát lạo xạo của khu ngoại ô vắng vẻ. Ừ,
thì gắng bò lết vậy ! Và anh đã lết đi từng chút, từng chút một, chỉ cần dừng lại
một phút thôi là anh lại thấy tiếc, thấy phí phạm những tấc đất hứa hẹn sự giàu
có sung sướng. Thế nhưng, anh đã sức cùng lực kiệt, phải dùng đến những ngón
tay co quắp để cào, để bấu, để nhoi lên...
Cuối cùng thì khi hoàng hôn vừa tắt, anh
cố run rẩy ngước đầu lên để nhìn thấy mình đã đến rìa ngôi làng. Anh không còn
đủ sức để mỉm nụ cười mãn nguyện nữa rồi. Anh đã gục xuống và tắt thở !
Đúng lúc ấy, chuỗi cười ngạo nghễ và ma
quái lại vang vọng trong đêm tối, rồi một giọng nói cất lên: “Hỡi con người đau
khổ đáng thương của ta, ta đã hứa và ta không hề nuốt lời. Tất cả những gì
ngươi đã đạt được đều là của ngươi ! Hãy sở hữu và tận hưởng !”
Sáng hôm sau, những người
trong làng đi rẫy sớm phát hiện thấy một con người úp mặt ngã xấp bên lũy tre
xanh còn mờ sương. Họ không biết anh ta là ai, những vẫn rủ nhau đào huyệt lấp
đất lo cho anh ta một nấm mộ tử tế ngay tại nơi anh ta đã gục chết...