
Chuyện kể rằng ngày nọ có một người đóng
được một chiếc thuyền. Ông dạy lại một số người cách đóng thuyền rồi vượt sông
đi mất.
Ngày tháng trôi qua, những người đóng
thuyền thay vì làm đúng theo lời dạy trên lại bắt đầu theo ý riêng của họ thêm
bớt sửa đổi nhiều thứ. Họ chú trọng làm thế nào để chiếc thuyền được chạm trổ đẹp
mắt với màu mè sặc sỡ và đầy đủ chỗ ăn ở tiện nghi, rộng rãi. Khách càng thích
những chiếc thuyền loại nầy thì thợ đóng thuyền càng chế đặt thêm ra đủ loại
phương tiện hình thức cầu kỳ, phức tạp, hào nhoáng trên thuyền. Họ bài xích, hằn
hộc, chê bai, khi so sánh hình thức những chiếc thuyền.
Không bao lâu sau những thứ họ đóng
không còn là những chiếc thuyền có thể vượt sông rộng nữa mà trở thành những
chiếc bè cồng kềnh, nặng nề, chậm chạp, và vô dụng.
Khi người ta bước lên những chiếc bè nầy,
họ bị phân tâm và thu hút bởi hình dáng huy hoàng và kích thước vĩ đại của
chúng. Họ cho rằng những chiếc bè hùng vĩ nầy sẽ đưa họ an toàn và thoải mái đến
nơi họ muốn đến.
Tuy vậy, những chiếc bè cồng kềnh, nặng
nề, chậm chạp, và vô dụng nầy khi rời bến đều bị giòng sông cuốn trôi mất ra biển
khơi trước khi chúng đến được bờ bên kia.
Sông rộng, một khi đã đi qua là không thể
trở lại. Và bên bờ sông nầy người ta tiếp tục bước lên những chiếc bè tương tự
với ảo vọng qua được bờ bên kia để sống một cuộc đời tươi đẹp.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...