Thời Đức
Phật còn tại thế, có một vị vua phát tâm hành pháp bố thí, mở kho ban phát của
cải cho nhân dân. Bấy giờ Đức Phật quán sát nhân duyên biết có thể độ nhà vua,
Ngài bèn giả dạng thành một người cùng khổ đến xin bố thí. Người nghèo tâu:
- Xin bệ
hạ xót thương ban cho kẻ hèn một ít của cải để xây cất nhà cửa.
Nhà vua
ra lệnh lấy cho ông một ít châu báu đủ để xây dựng một tòa nhà. Người nghèo nhận
lấy và bái tạ nhà vua, nhưng chưa ra khỏi hoàng cung ông đã quay trở lại:
- Cúi xin bệ hạ rộng lòng thương bố thí cho kẻ hèn này thêm một
ít. Bấy nhiêu của cải chỉ đủ xây nhà, nếu dùng để cưới vợ nữa thì không đủ. Thật
khổ khi có nhà cửa mà chỉ sống cô độc một mình không có người sớm hôm bầu bạn.
Nhà vua
bèn ban cho người nghèo kia thêm ít châu báu. Sau khi nhận lãnh châu báu, người
nghèo ra về, nhưng không bao lâu thì quay trở lại, tâu với vua:
- Thưa
bệ hạ, bấy nhiêu của cải đã đủ để xây nhà, cưới vợ. Nhưng sau đó kẻ nghèo này
không biết lấy gì để sống, lấy gì để nuôi vợ nuôi con. Xin bệ hạ mở lượng biển
trời ban cho thần thêm một ít châu báu nữa để tậu ruộng đất, trâu bò, có thế thần
mới làm ra của cải nuôi sống gia đình.
Nhà vua
nghĩ người dân nghèo nói cũng phải, thôi thì đã giúp thì giúp cho trót, bèn ra
lệnh bố thí châu báu thêm cho ông. Người dân nghèo cảm tạ và ra về, được một
lúc ông quay lại xin trả nhà vua tất cả số châu báu đó. Nhà vua ngạc nhiên hỏi
tại sao, ông đáp:
- Kẻ
hèn cứ nghĩ mãi, nếu có con trai con gái thì phải dựng vợ gả chồng cho chúng,
chắc số châu báu kia không đủ để chi dùng. Thôi thì thần xin trả lại.
Nghe
người cùng dân than thở, nhà vua lại ra lệnh ban thêm châu báu cho ông. Nhưng cầm
số châu báu trong tay, người cùng dân lại đăm chiêu suy nghĩ, ông bước đi rồi
quay trở lại tâu với nhà vua:
- Mọi
người đều mong cầu của cải để sinh sống. Nhưng xét cho kỹ, con người sống có
bao lâu, vạn vật vô thường sớm còn tối mất, sống hôm nay chưa chắc sống đến hôm
sau. Tài sản, sự nghiệp, vợ đẹp con xinh, gia duyên càng nhiều càng buộc ràng,
bận bịu, càng khổ lụy thêm thôi. Của cải dù chất cao như núi cũng không ích gì,
sao bằng dứt tâm tham cầu, học đạo vô vi, như thế mới có thể tự tại giải thoát,
an lạc. Vì suy nghĩ như thế, cho nên thần không nhận lấy số của cải nhà vua
ban.
Nhà vua
nghe người dân nghèo nói bỗng nhiên khai ngộ. Lúc bấy giờ người dân nghèo hiện
lại thân Phật nói pháp cho vua nghe. Sau thời pháp nhà vua đắc quả vị Tu đà
hoàn.
Những
điều cầu xin của người dân nghèo trong câu chuyện trên cũng chính là mong muốn
chung của mọi người trên thế gian này, đó là những tham muốn nhà cửa, của cải,
vợ đẹp con xinh, ăn ngon mặc đẹp, các thú vui hưởng thụ v.v… Khi đã có rồi lại
muốn có thêm, khi đã có thêm rồi lại muốn có thêm nhiều hơn nữa.
Vì nhu
cầu cuộc sống, con người phải tạo ra của cải, nhưng tham muốn không cùng của
con người đã gây ra bao điều hệ lụy, khổ đau cho bản thân và xã hội.
Con người
không bao giờ thấy đủ, không bao giờ thỏa mãn nên không ngừng chạy đuổi, tìm cầu,
nô lệ cho lòng tham và dục vọng để rồi lãng quên hoặc đánh mất mục đích chính của
mình là xây dựng một đời sống an vui, hạnh phúc.
Nhu cầu
thật sự của con người là hạnh phúc chứ không phải thỏa mãn dục vọng. Nhưng do
người ta nhận thức sai lầm rằng hạnh phúc của con người là khi dục vọng được thỏa
mãn, trong khi không bao giờ thỏa mãn được tham dục, và chính điều đó đã tạo ra
biết bao phiền não khổ đau cho con người. Cuộc đời mong manh ngắn ngủi, tạm bợ
vô thường, sớm còn tối mất nào ai biết trước, niềm vui có được không bao nhiêu
nhưng nỗi lo lắng, thất vọng, khổ đau chi phối cả cuộc đời.
Càng
nhiều tham muốn, dục vọng thì càng nhiều phiền não khổ đau, đến lúc nhắm mắt
xuôi tay trở về cùng cát bụi mới hay những gì đã trải qua như giấc mộng. Vậy mà
ai cũng bỏ thời gian, công sức, có khi cả cuộc đời lao tâm khổ trí làm vô số
chuyện: tốt có, xấu có; hay có, dở có; thiện có, ác có, tạo ra duyên nghiệp buộc
ràng cho mình và cho người khác, làm nên những vòng xoáy cuộc đời nhấn chìm an
lạc, hạnh phúc mà lẽ ra chúng ta có được. Có khi tham muốn, khát vọng chưa thỏa
mãn thì đã lìa bỏ cuộc đời, bởi đời sống vẫn vô thường, tai nạn, bệnh tật, sống
chết là điều không ai biết trước.
(Khúc
Đoan)