ĐÀNH PHẢI BÓ TAY...

Hai người bạn chơi thân với nhau làm việc trong một xưởng mộc. Một hôm, một người sơ ý bị lưỡi cưa máy cắt đứt cánh tay. Anh bạn đồng nghiệp bèn gói cánh tay bị đứt lìa vào túi nylon và đưa nó cùng với người bị nạn tới bệnh viện để gắn lại.

Hôm sau, anh ta đến thăm bạn và thấy người kia đang chơi tennis.

- Không thể tin được! - Anh chàng thốt lên - Y học hiện đại quả là kỳ diệu.

Một tháng nữa trôi qua và hai người bạn lại trở về xưởng làm việc. Vận xui dường như vẫn chưa chịu từ bỏ họ và anh chàng mới ra viện lại phải vào viện, lần này với một cẳng chân bị lưỡi cưa cắt lìa. Cũng như lần trước, người bạn gói cái chân vào một túi nylon và đưa người bị nạn đi cấp cứu. Hôm sau, anh ta vào viện thăm bạn và thấy người kia đang đá bóng.

- Không thể tin được! - Anh chàng thốt lên - Y học hiện đại quả là kỳ diệu.

Lại một tháng nữa trôi qua, khi người bị nạn bình phục, hai người bạn trở về xưởng mộc làm việc bên nhau và lần này, anh chàng lơ đễnh gặp tai nạn khủng khiếp, bị lưỡi cưa cắt cụt đầu. Vẫn như lần trước, anh bạn gói chiếc đầu vào túi nylon và đưa nó cùng với thân thể người đồng nghiệp đến bệnh viện để gắn lại.

Hôm sau, anh ta tới bệnh viện thăm bạn nhưng tìm mãi không thấy đâu. Gặp bác sĩ ngoài hành lang, anh ta bèn hỏi:

- Thưa bác sĩ! Hôm qua tôi đưa bạn tới đây để nối lại đầu. Anh ấy đâu rồi?

Bác sĩ nghĩ một phút rồi đáp:

- Xin lỗi nhé! Lần này chúng tôi đành chịu bó tay vì có thằng ngu nào đó đã gói đầu anh ta vào trong túi nylon làm anh ta bị chết ngạt…

===   ==   ==   =  ==

Chúng ta giựt mình nhận ra chẳng phải cái đầu đứt lìa khỏi cổ rồi do bọc phải túi nylon mà hết chuyện.

Quả thật, hằng ngày những chiếc túi nilon mà chúng ta sử dụng đã vô tình hay cố ý cũng đang gói sự sống loài người, gói cuộc sống thiên nhiên, gói trái đất yên bình chết lần chết hồi và chết ngạt trong nó.

Chúng ta biết rằng túi nylon được làm ra từ nhựa khi đốt cháy sẽ thành chất dioxin rất độc hại, gây khó thở và có thể nôn ra máu, làm giảm khả năng miễn dịch, tạo ra các triệu chứng ung thư hay dị tật bẩm sinh. Dùng túi nylon màu để đựng thực phẩm dễ khiến thực phẩm nhiễm các kim loại như chì, cadimin góp phần làm bại não và gây ung thư phổi. Túi nylon khi bị vứt xuống cống sẽ làm tắt nghẽn các hệ thống thoát nước, tạo điều kiện cho muỗi và các dịch bệnh phát sinh. Nếu nó lẫn trong đất thì cỏ không mọc nổi và dẫn đến sự xói mòn các vùng đồi núi.

Ở Wales, miền tây nam nước Anh, mỗi năm người ta vứt khoảng 480 triệu túi nylon và loại này phải mất cả nghìn năm mới tự phân hủy được. Cho nên chính quyền Wales đã tuyên bố thực tập giới hạn sử dụng túi nylon vào năm 2011, họ sẽ đánh thuế 15 xu nếu dùng túi nylon để đựng những thứ mà họ mua sắm. Số tiền này sẽ dành cho các dự án bảo vệ môi trường. Trong khi ở Ireland (Ái Nhĩ Lan) đã áp dụng từ năm 2002, cũng 15 xu cho 1 túi nylon, và họ đã thu được 109 triệu bảng (khoảng 153 triệu đô la Mỹ). Số lượng túi nylon được sử dụng từ đó giảm đến 90% và chi phí xử lý rác cũng xuống thấp rõ rệt. Còn ở Sài Gòn cứ mỗi một ngày tiêu thụ khoảng 5 triệu túi nylon, tương đương với 35 tấn, chủ yếu ở các siêu thị vì dân ta đang rất thích lối đựng hàng tiện nghi này mà không ngờ phía sau sự tiện nghi ấy là một thành phố “ô nhiễm trắng” đang kêu cứu.

Ở bên Đức, Pháp và Hòa Lan đang tiến hành sử dụng túi sản xuất từ tinh bột khoai tây hay giấy mà tự nó có thể phân hủy sau 3 tháng. Ở Việt Nam ngày xưa, ông bà ta dùng lá sen, lá chuối để gói hàng hay xách giỏ đi chợ mà vẫn có thể sống an toàn và vững chãi. Hình ảnh ấy tuy thô sơ nhưng nói lên nếp sống rất sâu sắc và văn minh của ông bà ta. Đã đến lúc ta cần quay về học lại nếp sống đẹp của truyền thống, bớt chạy theo lối tiện nghi xa xỉ, ta hãy cùng nhau thực tập chỉ dùng túi vải, túi mây hoặc bất cứ loại nào không gây nhiễm độc cho môi sinh để đựng hàng hóa khi đi chợ. Đừng đợi chính phủ lên tiếng cảnh báo hay phạt tiền rồi ta mới chịu làm, như thế sẽ quá muộn để cứu lấy hành tinh xanh này.