Em là thiếu nữ,
Đã từng rời bỏ trái đất
đáng ghét này.
Hãy nói thật đi em,
Chúng tôi có được đón tiếp
em lần nữa không?
Em là tuổi trẻ thanh xuân
ngọt ngào?...
Hay thiên thần được đưa
xuống trần gian?
Hay là sinh vật có đôi
cánh vàng,
Tự nhận mình là kẻ yếu
đuối,
Đến đây từ cõi xa xăm,
Rồi chỉ một thoáng thôi
lại bay nhanh trở về,
Như thể chỉ rằng loài sinh
vật trên trái đất
Được thiên đường sinh ra;
Bằng cách đó đã đốt cháy
tim ta,
Khinh thường thế gian nhớp
nhúa,
Và khao khát bước lên
thiên đường?
John Milton.
Elizabeth có vẻ bớt
buồn khi cô trở lại phòng khám vào kỳ hẹn thứ ba. Đôi mắt cô tinh nhanh hơn.
Tôi thấy sáng sủa hơn… tự do hơn…
Cô kể lại:
"Trong một thoáng ký
ức ngắn ngủi mà đứa bé trai bị sóng quét khỏi con tàu ở kiếp xưa đã bắt đầu
quét đi một phần nỗi sợ hãi hiện tại của cô. Không chỉ là nỗi sợ nước, bóng
tối, nhưng sâu sắc hơn và nguyên nhân của nỗi sợ hãi là sợ chết và tuyệt chủng."
Cô, đứa bé trai đã
chết, nhưng bây giờ cô, đang sống là Elizabeth. Ở mức độ tâm thức, nỗi buồn của
cô đã giảm bớt vì cô biết rằng cô đã từng sống và sẽ sống mãi. Chết không phải
là điểm cuối cùng.
Nếu cô có thể quay
trở về nữa, làm tươi mới lại, trong một thân thể mới, thì những người thân yêu
của cô cũng có thể làm như vậy. Tất cả chúng ta đều có thể tái sinh để đương
đầu với những khó khăn, hãy thưởng thức niềm vui của chiến thắng, và đối phó
với những bi kịch trong cuộc sống trên trái đất này.
Elizabeth chìm sâu
vào trạng thái thôi miên nhanh chóng. Khoảng vài phút, đôi mắt cô đảo qua đảo
lại dưới mi mắt khi cô thu thập khung cảnh cổ xưa.
- Bãi cát thật đẹp.
Cô bắt đầu gợi nhớ
lại một kiếp sống của dân da đỏ miền Nam, có lẽ tại bờ tây của Florida.
- Trắng quá… hầu như
luôn là màu hồng… đẹp như đường cát.
Cô ngừng lại một
chút.
- Mặt trời đang lặn
về phía bên kia biển. Hướng Đông là những đầm lầy rộng lớn với muôn ngàn chim
thú. Có rất nhiều ốc đảo nhỏ giữa đầm lầy và biển. Cá nhiều vô kể. Chúng tôi
cùng bắt cá trên những nhánh sông và giữa các ốc đảo.
Cô lại ngừng, rồi
tiếp tục kể:
- Chúng tôi sống
trong an bình. Cuộc đời tôi thật hạnh phúc. Gia đình tôi là một đại gia đình.
Dường như tôi có liên quan đến nhiều thứ trong làng. Tôi biết về cây cỏ, gốc
rễ, thuốc men… Tôi có thể làm thuốc từ cây lá… Tôi biết trị bệnh…
Trong nền văn hóa của
dân da đỏ, không có hình phạt do dùng thuốc trị bệnh cho cả thân thể và tâm
trí. Thay vì bị gọi là phù thủy có nguy cơ bị dìm, bị thiêu sống, thầy thuốc
thì được kính trọng và tôn quý hơn.
Tôi đưa cô đi xa hơn
trong kiếp đó, nhưng không có cảnh bi thương nào nổi lên. Kiếp sống đó hoàn toàn
đầy đủ, yên lành. Cô chết già, trong vòng vây của cả làng.
- Ít có người buồn vì
tôi chết, thậm chí hầu như cả làng đều có mặt ở đó.
Cô ghi nhận điều này
khi linh hồn cô bay bổng trên thân thể và cô quan sát chung quanh. Cô cũng
chẳng hề thất vọng vì có ít người buồn. Họ tôn kính và chăm sóc cô nhiều hơn,
cả thi thể và linh hồn, chỉ không buồn mà thôi. Cô giải thích:
Chúng tôi không khóc
than cho cái chết, vì chúng tôi biết linh hồn bất diệt. Nó quay trở lại kiếp
người nếu nghiệp lực bắt buộc. Đôi khi do kiểm tra kỹ lưỡng một thân thể mới,
sự xác nhận của thân thể trước đó có thể được biết đến.
Cô suy ngẫm khái niệm
này một lát, rồi kể chi tiết:
- Chúng tôi tìm kiếm
những cái bớt, nơi mà những vết sẹo từng để lại, và tìm ra những dấu hiệu khác.
Tương tự như vậy, chúng tôi cũng không ăn mừng lúc được sinh… Thậm chí có thể
tốt hơn khi thấy linh hồn cũ trở lại.
Cô loay hoay tìm
những từ thích hợp để giải thích khái niệm này.
Rồi cô kết luận:
- Dù là trái đất rất
đẹp, liên tục chứng minh sự hài hòa, kết nối giữa muôn lòai… đó là bài học vĩ
đại… Cuộc đời ở đây nhiều nỗi khó khăn. Với những linh hồn cao cả hơn thì không
có bệnh tật, đau thương, đổ vỡ… Không có hoài bão hay cạnh tranh, không có thù
ghét hay sợ hãi, không có kẻ thù… Chỉ có hòa bình và yên lành. Do đó, những
linh hồn nhỏ bé, bị quay trở lại, không thể vui vẻ rời bỏ một nơi như vậy. Rất
sai lầm là ăn mừng khi linh hồn đó đang buồn thiu. Quá ích kỷ và tàn nhẫn.
Cô nói thêm:
- Điều này cũng không
có nghĩa là chúng tôi không chào đón những linh hồn quay trở lại. Quan trọng là
chúng tôi chứng minh được tình cảm và lòng yêu thương của mình ngay lúc dễ bị
tổn thương.
Giải thích xong khái
niệm tuyệt vời của cái chết mà không buồn, được sinh ra không ăn mừng, cô yên
lặng nghỉ ngơi.
Một lần nữa, ở đây
lại có khái niệm về luân hồi, về sự đoàn tụ trong hình thể vật chất của gia
đình từ kiếp trước, của bạn bè, của những người yêu nhau. Trong mọi thời đại và
trong mọi nhiều nền văn hóa khác nhau xuyên suốt qua lịch sử, khái niệm về luân
hồi xuất hiện luôn có vẻ độc lập.
Ký ức mơ hồ trong
kiếp sống cổ đại hẳn đã kéo cô trở lại một kiếp ở Florida, nhắc nhở cô trong
cấp độ sâu sắc nhất về một ngôi nhà thừa tự. Có lẽ cảm giác về cát, biển, những
cây cọ, những vùng đầm lầy mênh mông gợi lại ký ức tâm hồn cô, quyến rũ cô quay
lại với niềm đam mê trong tiềm thức. Bởi vì kiếp sống đó hạnh phúc nhất, tràn
đầy niềm vui thú hân hoan, mà trong hiện tại cô không hề có được.
Những sự khuấy động
trong thời cổ đại hẳn đã đưa cô nộp đơn vào trường đại học Miami, hẳn đã đưa cô
nhận học bổng để cô đến Miami. Đây không phải ngẫu nhiên, số phận đã yêu cầu cô
phải ở đây.
Nhìn Elizabeth vẫn
còn yên tĩnh nghỉ ngơi trong cái ghế tựa, tôi hỏi cô:
- Cô có mệt không?
Cô trả lời trong tĩnh
lặng:
- Không.
- Cô có muốn khám phá
một kiếp sống khác không?
Tĩnh lặng hơn.
- Vâng.
Một lần nữa, chúng
tôi du hành xuyên ngược dòng thời gian, một lần nữa cô nổi lên trong miền đất
vào thời cổ đại. Elizabeth quan sát sau khi thu thập hình ảnh.
- Đây là vùng đất
hoang tàn… có nhiều núi… những con đường bụi mù… những thương lái đi qua những
con đường bụi mù đó…đây là con đường mà thương lái đi từ Đông qua Tây…
Tôi hỏi cô để lấy chi
tiết:
- Cô có biết đất nước đó không?
Tôi không thích nhét
quá nhiều câu hỏi vào sự logic, hay vào một bộ óc bên trái, một phần của tâm
trí. Những câu hỏi như vậy có thể xâm phạm vào tính cấp thiết của cuộc trải
nghiệm, hơn nữa, đó là bộ óc bên phải, hoặc trực giác, hoặc chức năng. Nhưng
Elizabeth không chìm sâu trong trạng thái hôn mê. Cô có thể trả lời các câu hỏi
và vẫn tiếp tục với những kinh nghiệm sống động trong cảnh tượng đó. Chi tiết
cũng rất quan trọng.
Cô trả lời hơi do dự:
- Tôi nghĩ là Ấn Độ.
Cô nói thêm:
- Có lẽ miền Tây Ấn
Độ. Tôi không nhìn thấy rõ biên giới. Chúng tôi sống trên những ngọn núi, có
nhiều người qua đường và các thương lái phải đi băng qua đó.
Rồi cô quay về cảnh
tượng đó.
- Cô có nhìn thấy
mình không?
- Vâng. Tôi là cô
gái… khoảng mười lăm tuổi. Da tôi đen, tóc tôi cũng đen. Quần áo tôi rất dơ.
Tôi làm việc trong chuồng ngựa…chăm sóc ngựa và la…chúng tôi rất nghèo. Thời
tiết lạnh giá. Tay tôi tê cứng khi làm việc này.
Gương mặt nhăn nhúm, Elizabeth
xiết đôi bàn tay lại.
Cô gái nhỏ này thông
minh nhưng thất học. Cuộc sống khó khăn, cùng cực. Những kẻ thương buôn thường
hành hạ cô, thỉnh thoảng cho một ít tiền. Gia đình cô không thể bảo bọc che chở
cô. Đói và lạnh luôn luôn quấy phá cuộc đời cô. Duy có một điểm sáng trong đời
cô gái nhỏ.
- Có một thương buôn
trẻ tuổi thường xuyên ghé qua cùng cha anh ấy và nhiều người khác. Anh ấy yêu
tôi. Anh rất vui nhộn và rất lịch lãm. Chúng tôi vui đùa với nhau. Tôi mong anh
ở lại đây để chúng tôi được gần gũi bên nhau mãi.
Điều này không thể
xảy ra. Cô chết năm mười sáu tuổi. Thi thể cô xác xơ. Những năm tháng nghèo
khổ, và thời tiết khắc nghiệt, nhanh chóng đẩy cô đến cái chết vì bệnh phổi.
Gia đình đứng chung quanh thi thể cô.
Khi chúng tôi ôn lại
kiếp sống ngắn ngủi này, Elizabeth không buồn. Cô đã học được bài học quan
trọng. Cô nói dịu dàng:
- Tình yêu là năng
lực mãnh liệt nhất trên đời. Tình yêu vẫn luôn đơm hoa, kết trái, thậm chí
trong đất lạnh hay trong tình trạng tồi tệ nhất. Nó tồn tại khắp nơi, và bất
diệt. Tình yêu là cánh hoa trong cả bốn mùa.
Khuôn mặt cô rạng rỡ
với nụ cười tươi tắn.
Một bệnh nhân của tôi
là luật sư, thuộc đạo Thiên Chúa, đã từng trở về một kiếp sống ở Châu Âu cuối
thời Trung cổ. Anh nhớ lại cái chết của mình trong kiếp sống đó, một kiếp sống
đầy tham lam, bạo lực, lừa dối. Anh nhận thức được rằng có vài nét này vẫn còn
tồn tại trong kiếp hiện tại của anh.
Khi nằm tựa vào cái
ghế da bành trong phòng khám của tôi, anh thấy mình đang bay lơ lửng trên thi
thể của thời trung cổ. Bỗng nhiên, anh thấy mình đang đứng giữa địa ngục, giữa
những ngọn lửa và quỷ sứ. Điều này làm tôi ngạc nhiên. Mặc dù tôi đã đối mặt
với hàng ngàn cái chết trong quá khứ của bệnh nhân, không có người nào đã từng trải
nghiệm dưới địa ngục. Hầu hết bao giờ con người cũng tìm thấy chính mình bị kéo
theo ánh sáng diệu kỳ, ánh sáng làm mới và truyền sinh lực lại cho linh hồn.
Những địa ngục?
Tôi mong chờ điều gì
đó xảy ra, nhưng anh kể lại rằng không ai quan tâm đến anh. Anh cũng đang chờ.
Nhiều phút trôi qua. Cuối cùng thì có một bóng hình linh hồn mà anh nhận ra là
chúa Jesus xuất hiện và bước đến phía anh. Đây là người đầu tiên để ý đến anh.
Jesus nói với anh:
- Con không nhận ra
đây chỉ là ảo tưởng sao? Chỉ có tình yêu mới là thật!
Rồi các ngọn lửa và
quỷ sứ biến mất lập tức, để lộ ra ánh sáng tuyệt vời ở đó, mà anh không nhìn
thấy, giấu sau ảo tưởng.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...