Khi bố
mẹ qua đời, anh trai là chỗ dựa duy nhất của cô bé. Cô ngoan ngoãn nghe lời anh
vì sợ rằng anh cũng sẽ bỏ cô mà đi. Một buổi sáng kia khi tỉnh dậy, cô bé
không tìm thấy anh đâu nữa. Trong lòng cô chỉ còn niềm oán hận với
người anh bạc bẽo của mình, cho đến một ngày hiểu ra sự thật cô mới òa khóc…
Năm cô 6 tuổi, cô mất cả bố lẫn mẹ, họ bị tai nạn ô tô trong
lần về quê thắp hương cho ông bà nội.
6 tuổi, cô chưa thể hiểu hết mọi chuyện đang
xảy ra trong gia đình, cô chỉ biết khóc suốt ngày vì bố mẹ không quay về.
Cô còn một người anh trai tên là Nam, cậu bé
14 tuổi, dáng người to cao giống bố. Lúc bố mẹ mất, cậu không khóc, không gào
thét mà chỉ ôm chặt cô em gái vào lòng cho đến khi ngủ thiếp đi.
Suốt ngày cô đều theo sau anh trai đòi bố,
đòi mẹ; cô không thích ăn cơm nửa sống nửa chín của anh trai nấu, không thích
mặc bộ đồ nhăn rúm anh trai giặt,…
Kể từ ngày hiểu ra rằng bố mẹ mãi mãi không
về, cô bắt đầu dựa dẫm vào anh trai vì sợ anh lại bỏ cô mà đi
Đêm hôm đó, trời đã rất muộn, rất muộn nhưng
cô không chịu ngủ mà ngồi dậy kéo anh trai và hét to: “Em muốn gặp mẹ!”.
Bỗng nhiên, Nam kéo cô từ trong chăn ra, hai
tay nắm lấy đôi vai bé nhỏ của cô và nói:
“Mẹ mất rồi, đừng có tìm mẹ nữa, bố mẹ đều
không còn nữa, họ sẽ không quay về nữa đâu!”.
Giọng nói của Nam vang lên rất to khiến cô
phải im lặng vì sợ hãi. Sau đó, cô dần dần hiểu được bố mẹ cô mãi mãi không
quay về, cô hiểu được trên thế giới này chỉ còn anh trai là người thân duy nhất
của mình.
Nam úp mặt xuống giường và khóc thật to, đó
là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trai khóc kể từ ngày bố mẹ mất.
Cô nhẹ nhàng cúi xuống rồi nằm trên lưng anh
trai, cô dùng đôi tay bé nhỏ của mình ôm lấy anh, cảm giác ấm áp như ôm bố mẹ
vậy.
Cô luôn khóc đòi mẹ, anh trai chỉ im lặng và
ôm cô vào lòng
Cô bắt đầu dựa dẫm vào anh trai giống như
trước kia từng dựa vào bố mẹ: đi học, cô đòi anh chở đi; tan học, anh trai phải
đến đón cô.
Trường của cô cách nhà khá xa, mỗi buổi sáng
Nam đều chở cô đến trường, đến nơi người Nam ướt đẫm mồ hôi. Ngồi trên xe, cô
nắm chặt lấy vạt áo của anh không rời, cô không khóc đòi bố mẹ như trước nữa.
Trước giờ cô chưa từng nói với anh, kể từ khi hiểu ra rằng bố mẹ mãi mãi không
quay về nữa, trong lòng cô luôn bao trùm một nỗi sợ hãi, cô sợ rằng một ngày
nào đó, anh trai cũng sẽ rời xa cô.
Cảm giác sợ hãi đó khiến một đứa bé 6 tuổi
trở nên ngoan ngoãn, nghe lời đến lạ. Thế rồi, có mơ cô cũng không tưởng tượng
được rằng cuối cùng anh trai vẫn bỏ rơi cô.
Hôm đó là ngày cuối tuần, mới sáng sớm, Nam
đã phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ chăm chút buộc cho cô hai bím tóc, mặc cho cô
bộ váy màu trắng mà cô không biết anh mua cho cô từ khi nào, sau đó cô được anh
trai dẫn đi công viên chơi rất nhiều trò, ăn rất nhiều món, cho đến khi mệt, cô
ngủ say trên lưng anh.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô thấy mình nằm trên
giường của nhà khác còn anh trai thì không thấy đâu nữa.
Cô hốt hoảng chạy đi tìm anh, sau đó một
người hàng xóm mà cô gọi là “thím” nói với cô rằng anh trai cô đi làm thuê rồi,
từ nay về sau, cô sẽ sống cùng với gia đình họ. Mặc dù cô biết, chú thím là bạn
thân thiết của bố mẹ mình nhưng cảm giác bị anh trai bỏ rơi lúc này còn tuyệt
vọng, đau đớn hơn khi bố mẹ rời đi. Là anh trai đã bỏ rơi cô, cô đã bị anh trai
bán lấy tiền, anh trai không cần cô nữa.
Sau khi biết anh trai cũng bỏ đi không về như
bố mẹ, cô nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới, có nhiều sự thay đổi. Sự
thích nghi nhanh chóng đó mãi đến khi lớn lên, cô nhận ra rằng đó chính là một
kiểu để quên đi đau thương.
Cô chủ động học làm việc nhà, tự giặt quần
áo, cô biết đây không phải là nhà của mình, họ không phải người thân của mình
nên cô không dần dần không còn dựa dẫm vào ai nữa. Kể từ khi anh trai bỏ đi, cô
hòa toàn mất đi quyền được nũng nịu, đòi được yêu chiều. Cô cũng có một người
anh trai nữa, người đó hơn cô một tuổi, rất nghịch ngợm và đôi lúc còn bắt nạt
cô.
Cũng may là bố mẹ nuôi rất thương cô, mỗi năm
họ đều mua quần áo mới cho cô, có đồ ăn ngon cũng luôn để phần. Tình cảm cô đối
với bố mẹ nuôi, có yêu thương, nhưng sự cảm kích, ơn huệ lại là phần nhiều.
Năm cô 11 tuổi, lúc đó cô đang học lớp 4, một
buổi tối nọ, cô đang giúp mẹ vá lại chiếc áo, bỗng mẹ nuôi nói:
“Mấy năm nay, con không nhớ Nam sao? Lúc
đó, nó còn bé, sao có thể chăm lo cho con được?”
Cô im lặng không nói, đúng vậy, cô không nhớ
anh trai, mới nghĩ đến cô đã thấy hận, vì thế cô không muốn nghĩ. Cô nói với
mẹ: “Mẹ à, đừng nhắc đến anh con nữa”.
Mẹ nuôi thở dài, hình như trong lòng vẫn còn
điều gì đó muốn nói nhưng cô đã đi về phòng mất.
Chính xác, cô hận anh, cô không sợ khổ khi đi
theo anh, không được đi học thì có gì đáng sợ đâu, cô sẽ theo anh đi kiếm cơm
vậy. Nhưng anh đã đập tan mộng tưởng của cô, đã làm mất đi chỗ dựa của người
thân duy nhất, đó chính là sự hủy diệt triệt để, không để lại điều gì cả. Vì
thế, cô không thể tha thứ cho anh trai mình.
Năm 16 tuổi, thành tích học tâp đứng đầu toàn
trường giúp cô thi đỗ vào trường cấp ba, người anh lớn hơn cô một tuổi đang học
lớp 11.
Một năm sau, khi người anh đó đang chuẩn bị
tốt nghiệp cấp ba, bố nuôi nghỉ việc, ông thuê một cửa hàng nhỏ ở chợ để bán
rau. Tối hôm đó, đang ngồi học cô khát nước nên đi ra phòng khách uống thì tình
cờ nghe được cuộc trò chuyện bên phòng của bố mẹ. Anh trai nuôi nói với mẹ
rằng: “Mẹ, con không biết, dù thế nào đi nữa con cũng phải học Đại học”.
“Không được, cái Mai học tốt hơn con, nó
có khả năng thi đỗ Đại học”. Tiếng nói của bố nuôi nhỏ nhẹ nhưng rất quyết
đoán.
“Lấy đâu ra tiền mà nuôi hai đưa ăn học cùng
một lúc chứ?” Mẹ nuôi nói.
Nghe đến đó, cô vội quay về phòng, cô không
muốn nghe gì nữa. Lúc đó, cô quyết định để cho anh trai học Đại học, còn cô,
học xong cấp ba, cô sẽ đi tìm việc. Bởi từ khi anh trai bỏ cô mà đi, bố mẹ nuôi
đã cho cô quá nhiều, cô không muốn thêm gánh nặng cho họ nữa.
Đáng tiếc là anh trai nuôi của cô thi không
đỗ và bố nuôi cô vẫn kiên quyết rằng cô phải vào Đại học.
Cô vẫn kiên quyết: “Con không thi đâu, con
quyết định rồi!”.
Tranh luận hồi lâu không được, mẹ nuôi cô từ
trong bếp nói vọng ra: “Mai à, con bắt buộc phải thi vào Đại học. Con có
biết không, anh trai con đã gửi đủ số tiền học phí cho con rồi nên con nhất
định phải học Đại học, đừng phụ lòng nó, nó không dễ dàng gì...”.
Cô ngẩn người.
11 năm sau, lần đầu tiên cô lại tìm về hồi ức
của anh trai mình.
Bố mẹ nuôi nói với cô: “Năm đó, anh trai
con biết một đứa trẻ 14 tuổi như nó không có khả năng để nuôi em gái nên nó mới
quyết định ra ngoài đi làm kiếm cơm, còn gửi con lại cho bố mẹ. Nó bán nhà và
đưa hết số tiền đó cho bố mẹ bởi nó tin rằng bố mẹ sẽ chăm sóc tốt cho con.
Buổi sáng sớm hôm đó, trước khi rời đi, anh con ôm con đang ngủ say trong lòng
đưa cho mẹ bế, sau đó nhìn con và hứa rằng: “Thím à, con nhất định sẽ về đón em
con, mong thím chăm sóc tốt cho nó…”.
“Từ khi con bắt đầu lên lớp 4, mỗi tháng
nó đều gửi tiền về cho mẹ, bố mẹ cũng tích góp lại cho nó. Là bố mẹ vô dụng,
nhiều năm qua luôn để con phải chịu ấm ức...” Bố mẹ nuôi nghẹn lòng không
nói nên lời, họ cầm lấy tay cô và khóc.
Vậy những năm qua anh ấy đi đâu, sống như thế
nào?…Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu, thì ra anh trai chưa từng bỏ rơi cô,
anh trai vẫn luôn yêu cô nhưng bằng cách mà mấy năm qua cô không thể lý giải
được.
“Thế tại sao anh lại không về thăm mình
chứ, không phải anh đã hứa sẽ về thăm mình rồi ư?...”.
Số tiền gửi từ Sài Gòn về, bên ngoài phong bì
không ghi địa chỉ cụ thể, cô hạ quyết tâm nhất định phải vào Sài Gòn tìm anh.
Một năm sau, cô thi đỗ và vào Sài Gòn học
tập, cô vẫn không thôi nghĩ đến việc tìm anh trai, thế nhưng giữa đất Sài Gòn
rộng lớn như thế, đi tìm một người quả như là mò kim đáy bể.
Tốt nghiệp xong, cô ở lại Sài Gòn và làm việc
ở đó, cũng là để tìm anh trai luôn. Vào lúc cô gần như tuyệt vọng, bỗng nhiên
cô nhìn thấy một bức ảnh trên mạng: “Trước một quầy báo nhỏ, có một chàng
trai người gầy gò ốm yếu miệng, bị mất một tay đang sửa xe đạp…” Khi nhìn
thấy dòng chữ ghi tên Nam, cô hoa mắt, người đó chẳng phải là anh trai mình
sao? Đúng rồi, là anh ấy.
Cô xem tiếp: “Năm 19 tuổi, người thanh
niên làm việc ở một công trường xây dựng, trong lúc đang làm việc thì do gặp sự
cố về máy móc nên anh ta đã bị mất đi một cánh tay, từ đó anh lang thang phiêu
bạt khắp nơi, làm đủ nghề để mưu sinh: nhặt phế thải, đi bán báo, phát tờ
rơi,…Và 3 năm trước, anh ta mở một quầy báo nhỏ vừa bán báo vừa sửa xe đạp.
Động lực duy nhất để anh sống lạc quan như thế chính là cô em gái...”.
Khi cô xuất hiện trước quầy báo, anh trai cô
đang bận rộn với công việc sửa xe đạp, mặc dù mất một tay nhưng động tác của
anh vô cùng nhanh nhẹn và điêu luyện. Cô nhẹ nhàng bước lại gần, nước mắt cô
rơi xuống lã chã, trước mắt cô chính là người anh mà cô từng hận vì đã bỏ rơi
cô, chính là người yêu thương cô nhất, bất chấp tất cả để lo cho cô một cuộc
sống đầy đủ.
“Cô gái, cô...” Anh ngạc nhiên khi
nhìn thấy cô, cô khóc nức nở và ngồi xuống nhẹ nhàng lấy khăn lau mồ hôi cho
anh.
“Anh à, em là Mai đây!...”
Cô vội vàng ôm lấy anh, đã lâu lắm rồi cô
không được ôm anh như vậy, cảm giác đó vẫn ấm áp như hồi bé, cảm giác được an
toàn, được yêu chiều…
Tình cảm gia đình luôn thiêng liêng như vậy,
nó luôn là chỗ dựa để ta lớn lên, luôn là động lực để ta bước tiếp, dù người
thân có làm gì thì hãy luôn nhớ rằng, tất cả đều vì những người mà họ thương
yêu mà thôi!.
Theo Blogtamsu