Một tổ chức từ thiện nọ nhận thấy rằng họ
chưa bao giờ nhận được chút tiền quyên tặng nào từ một gã nhà giàu mới, người
giàu có nhất thị trấn. Người đứng đầu tổ chức bèn đến gặp và thuyết phục ông ta
đóng góp cho tổ chức.
- Theo chúng tôi biết thì
thu nhập hàng năm của ông thuộc vào loại cao nhất ở đây. Vậy ông có thể quyên
góp chút ít cho cộng đồng không ạ?
Gã nhà giàu im lặng một hồi
rồi nói:
- Thứ nhất, các ngài có biết
rằng tôi có người mẹ đang bệnh nặng, tiền thuốc thang tốn gấp nhiều lần thu nhập
hàng năm của bà hay không?
Bối rối, người khách lầm bầm:
- Dạ… dạ… chúng tôi
không biết…
- Hay như tôi có người anh
trai là một cựu chiến binh, bị mù và giờ phải ngồi xe lăn?
Vị khách bắt đầu lắp bắp xin
lỗi nhưng đã bị cắt ngang:
- Hay như chồng của em
gái tôi đã qua đời trong một tai nạn giao thông – giọng của gã nhà giàu lúc này
nghe càng phẫn nộ hơn – chẳng để lại cho nó và ba đứa con nhỏ dại đồng xu nào?
Người khách, lúc này đã hoàn toàn nản
lòng, nói:
- Tôi không biết nói gì hơn là…
Ðang sẵn một mạch, gã nhà giàu lại ngắt
lời:
- Đó anh xem, vậy mà tôi còn chẳng cho họ
đồng nào, việc gì mà tôi phải đóng góp cho các anh chứ?
* * * *
Hôm kia tôi nghe một người bạn kể bên
Hàn Quốc có một người thường niên bỏ vào thùng quyên góp cho một tổ chức từ thiện
mà không cần mọi người biết mình là ai. Tổ chức cố tình đặt camera ghi lại hình
ảnh để nhận diện con người này (vì số tiền có hơn 20 mấy tỷ quy ra tiền VN).
Tôi ngồi nghe mà lòng dạt dào cảm xúc hâm mộ, thật là "thi ân không cầu
báo". Thật ra trên thế giới, nơi nào, nước nào, ngay nơi VN cũng có những
con người thầm lặng như thế, có những gương tốt, việt tốt báo chí, phóng viên
vô tình biết trực diện và đại đa số thì họ không muốn để mọi người biết tới. Đó
quả thật mới lột tả đúng nghĩa của từ "Từ Thiện"
Nào giờ người ta hay bị lạm dụng từ ngữ
này trong hình thức ban tặng.
Tôi không rõ phải định nghĩa hay hình
dung từ này như thế nào. Tôi rất ngưỡng mộ những bạn thích làm từ thiện, thích
đi tình nguyện vì họ hạnh phúc với những gì họ mang lại cho những nơi họ đến,
những người họ giúp. Họ sẵn sàng quên đi những nỗi lo trước mắt của bản thân
mình để sống vì người khác và chia sẻ khó khăn với người khác – bằng cách này
hay cách kia. Họ là những người sống cho mình nhiều nhất – vì với họ, họ thực sự
sống khi chia sẻ những gì tốt đẹp họ nhận được cho người khác. Đó là một thái độ
sống tôi vô cùng vô cùng ngưỡng mộ, bởi nghĩ cho người khác một cách thật tâm
không bao giờ là dễ dàng.
Nhưng, cho đồ cũ vì mình không dùng nữa
có phải là từ thiện hay chỉ là một cách tống rác ra khỏi nhà một cách hợp lý;
đóng một cọc tiền chỉ để cảm thấy thoải mái vì mình vừa làm một việc có cái tên
“đóng góp từ thiện” chứ thật tâm chẳng có chút rung động hay cảm thán thương
xót với những số phận mình đang góp phần giúp đỡ; hôm qua đi từ thiện vùng sâu
vùng xa nhưng tối nay gặp một ông lão mù thổi sáo nơi vệ đường mà chẳng sẵn
sàng rút vài đồng tiền lẻ giúp cụ.
Hay như các báo đài tổ chức chương trình
từ thiện nhân danh ca sĩ diễn viên nào đấy rồi câu bài PR – trong cả ngàn chữ ấy
chẳng thấy nhắc đến người được giúp đỡ mà chỉ chăm chăm khoe hình môi đỏ móng hồng
dáng xinh đầm đẹp của người đi giúp đỡ => đó là từ thiện?! Đừng nói đến chuyện
các page share hình câu like kêu gọi nằn nì yêu cầu giúp đỡ. Cái thể loại ấy
thì tôi xin lỗi phải chửi: quá bẩn!
Không thiếu cách thể hiện lòng tốt của
mình. Tôi thấy có vài anh/chị mỗi tối bỏ cả giấc ngủ để đi tặng những phần bánh
mì, cơm tối cho những người vô gia cư hay lao động nghèo khó. Họ chẳng cần PR
mà tôi vẫn biết họ. Tôi biết có một cô bạn nọ, hễ gặp một ông lão, một cụ bà ăn
xin hay bán vé số hay hát dạo ngoài đường – dù bận rộn thế nào cũng dừng lại,
quay lại hay thậm chí là chạy ngược đường trở lại để mua ủng hộ hay bỏ vào ống
lon một chút tiền lẻ. Tôi thấy một nhóm bạn kia chẳng có tiền để ủng hộ đủ nhiều
cho một chương trình từ thiện nào nhưng sẵn sàng bỏ sức, bỏ thời gian để tham
gia chương trình của các tổ chức tình nguyện khác, nhằm lấy tiền hoặc lấy mối
quan hệ để từ đó ủng hộ cho một mái ấm kia.Tôi còn thấy nhiều người lắm, họ làm
vì chính họ muốn như thế chứ chẳng phải để gắn cái mác “người làm từ thiện” lên
người.
Thế cho nên, cái gì xuất phát từ lòng
thương yêu (lòng Từ) có thể mới được coi là Thiện.
Sống cho mình thôi đã cần sự
thật tâm rồi; sống cho người khác, cái sự thật tâm ấy còn cần nhiều hơn lắm!