Chị thuê nó sau khi sinh thằng cu thứ 2.
Con bé ngày mới vào gầy gò hom hem nhưng đảm việc. Lau nhà cửa, trông em, nấu
nướng.... chẳng chê nó được việc gì.
Năm nay thằng cu lên ba, vài hôm nữa là
đi trẻ.
"Nuôi thêm một miệng ăn bây giờ
không có khó khăn gì, nhưng nuôi để làm gì?" Chị đắn đo về việc cho con bé
nghỉ việc. Hai hôm nay lần lữa định nói mà không biết lựa lời sao cho phải. Dù
sao nó cũng như một thành viên gia đình này rồi. Cứ nghĩ đến thằng cu và nó quấn
quýt là chị ray rức.
Con bé hình như đoán được suy nghĩ của
chị, chiều tối nó bỏ cơm, ngồi ôm thằng cu, nước mắt ngân ngấn.
Trưa, chị đi làm về, trên bàn có miếng
giấy, nét chữ nguệch ngoạc:
“Cháu về quê cô ạ, cháu xin lỗi đã không
chào cô. Cháu nhờ cô dùng tiền lương tháng này của cháu mua cho em một món quà.
Cô đừng lo cho cháu, cháu đã có tính toán rồi, cháu chào cô!”
Chiều thằng bé từ trường mầm non về, dáo
dác quanh nhà tìm… Chị khóc, vội bế con ra bến xe mua vé về một miền quê nghèo…
(sưu
tầm)