Có một vị quốc vương, khi ra ngoài đi
săn không may bị đứt một ngón tay, mới hỏi vị đại thần thân cận nên làm thế
nào? Đại thần nói với giọng lạc quan, nhẹ nhõm:
- “Đây là việc tốt!”
Quốc vương nghe vậy giận lắm, trách ông
hí hửng khi thấy người khác gặp nạn, vì thế ra lệnh nhốt ông vào đại lao.
Một năm sau, quốc vương lại ra ngoài đi
săn, bị thổ dân bắt sống, trói vào đàn tế, chuẩn bị tế thần. Thầy phù thủy đột
nhiên phát hiện quốc vương khuyết mất một ngón tay, cho rằng đây là vật tế
không hoàn chỉnh, bèn thả quốc vương ra, thay vào đó viên đại thần tùy tùng làm
vật hiến tế.
Trong niềm vui thoát nạn, quốc vương
nghĩ tới viên đại thần vui vẻ từng nói rằng mất ngón tay là việc tốt, liền ra lệnh
thả ông, và xin lỗi vì đã vô cớ bắt ông chịu nạn 1 năm trong ngục tối. Vị đại
thần này vẫn lạc quan nói:
- “Cái họa 1 năm ngồi tù cũng là việc tốt,
nếu như tôi không ngồi tù, thì thử nghĩ vị đại thần theo người đi săn mà bị lên
đàn hiến tế kia sẽ là ai?”
Bởi vậy, việc tốt chưa chắc đã tốt hoàn
toàn, việc xấu cũng chưa chắc đã hoàn toàn xấu. Đạo Phật dạy “vô thường”, mọi
chuyện có thể thành tốt, mọi chuyện có thể nên xấu. Người bi quan mãi mãi nghĩ
đến mình chỉ còn một triệu đồng mà buồn lo, người lạc quan vẫn cảm thấy hạnh
phúc vì mình vẫn còn mười ngàn đồng.
(Sưu
tầm)