Khi bạn vô ý cắn nhằm lưỡi, ít khi bạn
coi sự đau đớn ấy là một điều gì đó hữu ích. Cũng như vậy đối với một vết rộp ở
ngón chân cái - có ai muốn một bàn chân đau nhức chứ?
Nhưng điều gì sẽ xảy ra
nếu bạn không cảm thấy đau? Bạn sẽ cắn đứt lưỡi bạn mấy lần đây? Bạn sẽ bị phỏng
da lưng bao nhiêu lần trong buồng tắm nước nóng?
Sự đau đớn về thể xác là một cơ chế báo
động tuyệt diệu, nhằm ngăn ngừa những tổn thương lớn hơn. Nó báo với chúng ta
"Tốt hơn, bạn nên thay đổi những gì bạn đang làm kìa."
Nỗi đau về tinh thần cũng cho ta một
thông điệp tương tự, chẳng hạn như, "Tốt hơn, bạn nên thay đổi cách nghĩ
đi."
Khi ta cảm thấy giận, ghen tị, hay một
chút phẫn uất, thì chuyện đó cũng bình thường. Nhưng nếu tâm trạng đó xảy ra
thường xuyên, thì có thể thông điệp ấy là:
"Đừng có muốn kiểm soát người
khác."
"Đừng có muốn người khác suy nghĩ
như ta."
"Đừng trông cậy người khác làm cho
ta hạnh phúc."
Nếu chúng ta cứ giữ mãi cách suy nghĩ
như cũ thì chúng ta sẽ còn duy trì sự đau đớn như cũ.
(Chúng ta sẽ kêu lên, "Nhưng tôi
đúng mà!". Than ôi, "đúng" có giúp ích được gì đâu.)
Một vết rộp trên bàn chân bạn là một lời
nhắn nên thay giày, dù đôi giày có đẹp thế nào.
Đối với nỗi đau tinh thần - nó cũng tựa
như một vết rộp trong bộ não - lời nhắn thông thường là hãy thay đổi cách suy
nghĩ của bạn.
Đúc kết: Đối với nỗi đau về thể xác lẫn
tinh thần, nếu chúng ta cứ tiếp tục làm y như cũ, chúng ta vẫn sẽ bị đau đớn y
như vậy.