ĐÔI CO

Có hai chàng dũng sĩ đi vào rừng và tình cờ gặp nhau dưới một cây cổ thụ. Họ nhìn thấy trên cây có một thẻ bài sáng lấp lánh.

Chàng A nói:

- Chà ! Cái thẻ này bằng bạc.

- Tầm bậy ! Đấy là cái thẻ bằng vàng – Chàng B cãi chính.

- Rõ ràng là thẻ bạc, mắt mũi anh để đâu thế? – Chàng A bực dọc hét to.

- Tôi dám cá trăm phần là thẻ vàng! – Chính anh mới nhìn xớn xác.

Hai bên cãi lý mãi, không ai nhường ai, mới đầu trận đấu võ mồm, sau đó cường độ gia tăng, âm thanh lên cao dần…..cuối cùng thì hai dũng sĩ hết chịu nỗi, họ rút kiếm thách đấu, thề cùng sống mái một phen để bảo vệ “chân lý”.

Hai chàng đều ngang tài ngang sức, cuộc chiến nổ ra dữ dội. Đến cuối cùng thì cả hai đều bị thương nặng. Họ lảo đảo tựa vào gốc cây trong khi máu loang ướt cả chiến bào.

Một cơn gió mạnh thổi qua, cái thẻ bài từ trên cao rớt xuống. Hai chàng cố lết tới xem thì ra tấm thẻ có hai mặt một bên bạc và một bên vàng.

*   *   *

Nhiều khi vấn đề “lãng nhách” “lãng xẹt” vì vài câu nói bâng quơ mà thành chuyện lớn. Ngồi nhậu lai rai, cà phê nhâm nhi, chợt tình cờ một cái liếc nhìn ngang qua vội vã qua đi, vậy mà có chuyện : “liếc đểu” “nhìn đểu”. Kết quả thượng cẳng hạ thủ, u đầu xức trán…..máu rơi thịt đổ.

Thực ra lúc bình tỉnh ai cũng thừa hiểu mỗi người có một cái nhìn nhận riêng, quan điểm riêng, nhưng để thể hiện đẳng cấp, một cái đầu cao hơn, một cái tôi riêng nên khi lún sâu vào mê cung tranh luận, “rất hăng” như kiến “lửa” kiến “bọ nhọt” và khi ngọn gió thổi qua chiếc thẻ bài rớt xuống mới nhận ra mình đang ngồi trong khám, ngồi làm bản tường trình, nằm băng-ca băng bó đầu, mình.

Ngày nay một cái máy tính thông minh có thể nhận diện và xử lý vài tỷ phép tính trong vòng một giây, nhưng có lẽ sống với thế giới ảo lâu ngày, nên con người ta có xu hướng trượt dài theo cảm xúc, cứ để nó tự do tuôn chảy lên Facebook, trôi tuột vào ngóc ngách Twitter, vượt rào len lỏi qua nhà bác G+1…. não bộ con người có xu hướng chai lỳ mức độ cảm ứng của trí não đến nỗi mục đích phơi bày hay cần che đậy là gì những điều xảy ra trong cuộc sống cũng không còn nhận định rõ ràng.

Cứ bức tóc, xé áo, quay click đăng Youtube. Cứ thế mà gõ lên blogspot, forum, tha hồ mà like, comment, mới đây bác facebook triển khai chức năng bình luận trên chính bức ảnh đăng tải, nên “sự thật” càng được nhào nặn như nhào nặn “tò-he”. “Tò-he” thì trẻ con vui thích, ăn được còn “tò-he” người lớn thì rối một “nùi”.

Rõ khổ, lúc bình thường là người ngoại cuộc, chúng ta cứ tủm tỉm, mỉa mai hai chàng dũng sĩ ngờ nghệch tranh giành đúng sai một cách vô duyên. Nhưng bắt nhịp và lún sâu vào sự tranh đấu thì…….

Đôi khi hay ba khi không nhất định phải khẳng định là thẻ bạc hay thẻ vàng, vì có giải quyết được gì đâu? Sự thật tự mình cảm nhận là được rồi! Biết vàng hay biết bạc (bạc tình, bạc nghĩa, bạc mầu…) mà nỗi khổ vẫn trơ trơ, có khi còn được đồ đậm niềm đau thêm lên nữa thì phân định bạc, vàng chẳng lợi lạc gì. An ổn mà không ảnh hưởng quyền lợi thì tạm mặc nhiên hoặc để đó khi có dịp. Phân định mà không hòa giải thì tạm gác lại vẫn hay.

Tân hay Cựu, Đại hay Tiểu, (Khuynh) tả hay hữu, tiến hay thủ….. mục đích chính để làm gì không cần biết mà cứ mãi thể hiện bản lĩnh “dũng sĩ”, đẳng cấp cái tôi thì càng ngày càng xa rời “chân lý”.

Gió “nghiệp” thổi qua, 
Lá bay xào xạc, 
Mạnh được yếu thua, 
Đôi bên ngang ngửa, 
thì “chó có chết mèo cũng lưỡi le”.

Tình cờ thì có gì đâu mà cãi “chí chóe” thế. Bạc hay vàng có “quái” gì quan trọng mà đến nổi đấu đá một mất một còn.

Nếu ai cũng là: “theo như tôi thấy thế này, tôi nhìn thế kia” thì chân lý chẳng ai độc quyền. Chân tướng sự việc cứ để như nó là, thì “trái đất này là của chúng mình, vàng, trắng, đen tuy khác màu da…….”. Lúc đó, không cần các nhà chức trách, các nhà truyền giáo…..cứ mãi kêu gào.

Gió nghiệp thổi ào ào,
Lá vàng khua lao xao,
Kiến lửa cắn kiến càng
Lằn xanh chê ruồi dấm
Bước chân người lướt nhẹ
Lửa, càng, xanh, dấm “toi”