Có một lữ khách trẻ tuổi tình cờ gặp một
người lớn tuổi rất hiểu thiền lý ở trên thảo nguyên, anh ta hỏi cụ già: “Ông sống
ở đây có tốt không?”
Cụ già hỏi ngược lại: “Quê hương của
cháu như thế nào?”
Người lữ khách nói: “Tệ lắm, vừa bế tắc,
vừa lạc hậu”
Cụ già vội nói: “Vậy cháu mau đi đi, ở
đây và quê của cháu rất giống nhau”.
Sau đó lại có một lữ khách khác đến,
cũng hỏi cụ già câu như vậy, cụ già cũng hỏi ngược lại một câu như đã hỏi thanh
niên trước, lữ khách mới đến trả lời một cách thâm tình: “Quê cháu rất tốt, đồng
ruộng khe suối, cỏ cây nhà cửa, lại có người thân xóm giềng, đều làm cho cháu rất
nhớ”.
Cụ già bèn nói: “Ở đây cũng đẹp như ở
quê của cháu vậy”.
Có một người bên cạnh nghe như vậy cảm
thấy nghi ngờ không hiểu, hỏi cụ già: “Tại sao cùng một câu hỏi giống nhau, mà
cụ lại trả lời khác nhau một trời một vực như thế?”
Cụ già nói: “Tốt và không tốt hoàn toàn
không có phân giới rõ ràng, chính xác, có chăng thì chỉ là cảm giác trong lòng
người mà thôi. Trong lòng ông chứa thứ gì mới có thể tìm thấy thứ đó”.
“Người trong lòng đầy bất mãn và trở ngại
muốn đi tìm chỗ tốt đẹp để trở về nương náu, nhất định tìm không được; nhưng
trong lòng tràn đầy thương yêu và sự đẹp đẽ mới có thể phát hiện được ốc đảo của
chính mình. Điều này xem ra dường như là việc phức tạp huyền bí, kỳ thật chỉ là
nói rõ một đạo lý: Trên thế giới không có sự việc gì là tuyệt đối, bất cứ tấm
thẻ nào trong tay bạn cũng hoàn toàn có hai mặt trái và phải."