KỸ NĂNG ĂN TRỘM

Xưa, có một tên đạo chích rất lành nghề, một hôm con trai y ngỏ ý học nghề của cha, tên ăn trộm liền dẫn con đi thực tập.

Hai cha con đến một nhà giàu có đánh bả cho lũ chó chết mê mệt xong đạo chích đào ngạch khoét vách, dắt con chun vào nhà.

Cả nhà đang ngủ say như chết, tên trộm thấy một cái rương to còn trống bèn giở nắp rương ra, bảo con:

- Con chun vào đây, hốt hết đồ đạc bỏ vô bao cho cha.

Thằng con y lời, đạo chích bèn đóng nắp gài khoen lại … rồi lẻn ra khỏi nhà, hô hoán lên ầm ĩ:

- Ăn trộm! Ăn trộm!

Chủ nhà bừng tỉnh, thấy nhà bị khoét vách, dáo dác tìm kiếm hồi lâu, không thấy động tĩnh chi hết liền đi ngủ lại.

Thằng con lão chích nằm chết điếng trong rương, tái tê vì sợ và hận cha khôn tả. Hồi lâu hắn nghĩ ra một kế thoát thân, bèn lấy tay sột soạt vào thành rương và giả tiếng chuột kêu “chí chí” để đánh lừa chủ nhà.

Nghe chuột kêu, chủ nhà vội thức giấc đốt đèn mở rương đuổi chuột, thằng bé liền nhỏm dậy, tắt đèn, xô té chủ nhà tông cửa chạy một mạch. Chủ nhà lục tục kéo nhau, vừa chửi vừa đuổi theo.

Thằng bé chạy đến đường cùng thì gặp một cái giếng, nó vội vàng ôm một cục đá to liệng xuống giếng và tri hô.

- Thằng ăn trộm rớt xuống giếng rồi làng xóm ơi! Mọi người đổ xô nhau kéo đến giếng để bắt trộm, thằng bé chạy một mạch về nhà.

Gặp cha, thằng bé òa lên khóc và không tiếc lời để oán trách cha, đạo chích chỉ mỉm cười nói:

- Khoan đã, con hãy kể cho cha nghe con đã thoát thân bằng cách
nào?

Cậu con thuật lại từ đầu chí đuôi, lão chích vỗ tay cười ha hả:

- Hay quá! Con tôi đã thành nghề rồi!

**  *  **  *  **

Ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật hay lúc trời tối xẩm mà ăn cướp, ăn cắp rồi phải đi ngõ tắt, tìm cửa hậu mà thoát thân ra thì không có gì đáng nói, cái đáng nói ở đây tất cả chúng ta là những kẻ đạo chích khá ư vụng về!

Trong các cuộc chinh phục tìm kiếm tiền tài, danh vọng, chức tước, nhan sắc, tình yêu và cả chân lý, ai mà chẳng mong được thuận buôm xuôi gió. Nhưng từ cổ tới kim, lịch sử loài người ghi chép đến giờ, chưa hề thấy có một nhân vật lừng danh nào vào suông sẻ ra trọt lót.

Thử nghĩ mà coi, đang bốc hốt quyền lực, gom góp tiền tài, thu lượm bằng cấp, gọt đẽo nhan sắc, vui vầy chồng (vợ) con, tập dợt công phu….. tìm mọi cách nhét đầy túi tham, thỏa mãn ham muốn của mình thì bỗng cái “ầm”, một cánh cửa rương (cửa nào?, rương gì?) đóng sập xuống, thì bỗng chốc mình biến thành một con bé tý, một thằng cu tèo đứng giữa nhà, bên lề đường, vò đầu bức tóc, bù lu bù la, nhảy đỏng khóc rân, dỗ hoài không nín. "Khổ đau, phiền muộn bủa vây mà tìm cách bước ra một cách nhẹ nhàng được mới giỏi"

Lòng tham muốn, ý ham thích dẫn dắt bước vào thì dễ, nhưng lỡ sảy chân vấp ngã lọt vào tình, tiền, tù, tội, danh, vọng, nghiện say, hút chích cái chi chi…. bủa vây, đến lúc đó chợt òa lên khóc, cảm giác phía dưới “quần ướt nhẹm” thì tệ hơn thằng cu con lão đạo chích quá chừng.

Một cái ý khác, hốt của bỏ vô bao và vác về nhà xài khi có người dắt đi đào ngạch, khoét vách sẵn… là một điều mà bất cứ thằng cu con nào cũng làm được, nhưng phải tìm cách thoát thân một mình thì chỉ có thằng cu này là giỏi.

Lời hay ý đẹp, danh ngôn thâm thúy, sách vở kinh điển ghi chép cách moi móc, đào khoét, cách thoát thân có mà đầy bụng, ngày nào mà chẳng đọc, chẳng tụng. Nhưng khi đụng chuyện thì ngồi bệt xuống đất dẫy nãy “đụn” rách cả đít quần, bởi vì quên tuốt luốt có nhớ gì nữa đâu.

Và như thế, cái cách thoát thân được mới làm lão đạo chích (sư phụ) cười ha hả khi nghe con mình thuật lại đầu đuôi câu chuyện.

Khoét vách đào ngạch chui vào. Lui cui, lúi húi, gom góp nhét vô. Mày mò, tính toán tìm cách thoát ra. Ăn trộm được, thoát thân được, đơn giản một thủ thuật, học cả đời chưa hết đó nha pà con!