Tại một bệnh viện tâm thần của nước Ý,
do tài xế chuyên chở bệnh nhân lơ là nhiệm vụ nên bệnh viện đã bắt nhốt nhầm 3
người bình thường.
Ba người đó bị nhốt trong viện ròng rã
suốt 28 ngày trời, hai người trong số đó còn suýt chút nữa vì điều này mà biến thành
bệnh nhân tâm thần thật sự.
Và làm thế nào họ đã thoát ra được?
Grey Back, phóng viên người Mỹ, đã đến
nước Ý để phỏng vấn 3 người bất hạnh vừa mới được cứu thoát này.
Chuyện xảy ra do tài xế khi vận chuyển
những người mắc bệnh tâm thần, dọc đường đã để cho 3 người bệnh bỏ chạy mất.
Để không bị mất việc, ông ta lái xe đến
trạm xe buýt, bảo với mọi người rằng ông lái xe miễn phí.
Cuối cùng, ông đã “dụ” được 3 người lên
xe, rồi gắn mác “bệnh nhân tâm thần” vào những vị khách này.
Đương nhiên, muốn ra khỏi bệnh viện tâm
thần thì cách duy nhất là chứng minh bản thân mình không bị bệnh tâm thần.
Ba người họ đã làm được điều đó như thế
nào?
Theo báo cáo của Grey Back, 2 người
trong số họ đã dùng đủ mọi cách để chứng minh với nhân viên y tế rằng mình không
phải người điên.
Tuy nhiên, họ càng nói nhiều, nhân viên
y tế càng tin chắc rằng họ chính là người điên.
Dưới đây là cuộc phỏng vấn của Grey Back
với các nạn nhân.
Grey: Khi ông bị nhốt vào trong bệnh viện
tâm thần, ông đã nghĩ ra cách gì để mà giải cứu mình?
A: Tôi nghĩ rằng, nếu muốn đi ra, trước
hết cần phải chứng minh rằng bản thân mình không bị bệnh tâm thần.
Grey: Vậy ông đã chứng minh như thế nào?
A: Tôi nói: "Trái đất hình cầu",
câu nói này chính là CHÂN LÝ. Tôi nghĩ, người NÓI RA CHÂN LÝ sẽ không bị xem là
bệnh tâm thần.
Grey: Cuối cùng ông có thành công không?
A: Không, khi tôi nói câu này đến lần thứ
14, nhân viên y tế đã chích một mũi kim vào mông tôi.
C: Tôi và A được B cứu ra ngoài đấy. Anh
ấy đã thành công thoát ra khỏi bệnh viện tâm thần, sau đó liền đi báo cảnh sát.
Grey: Lúc đó, chẳng phải ông cũng đã tìm
cách để ra khỏi đó?
C: Đúng vậy, tôi nói với họ rằng tôi là
nhà xã hội học. Tôi nói rằng tôi biết tổng thống nhiệm kỳ trước của nước Mỹ là
Clinton, thủ tướng nhiệm kỳ trước của nước Anh là Blair. Khi tôi nói đến tên
các vị lãnh tụ của các đảo quốc thuộc Nam Thái Bình Dương, họ liền chích cho
tôi một mũi. Tôi không còn dám nói tiếp nữa.
Grey: Vậy B đã giải cứu các ông ra ngoài
như thế nào?
C: Sau khi anh ấy bị bắt vào trong đó,
cái gì cũng không nói.
Lúc cần ăn cơm thì ăn cơm, lúc nên ngủ
thì đi ngủ, những lúc cần xem sách đọc báo thì xem sách đọc báo. Khi các nhân
viên y tế cạo mặt cho anh, anh ấy nói cảm ơn.
Đến ngày thứ 28, họ đã để anh xuất viện.
Người B sau khi thoát ra liền đi báo cảnh
sát, nhờ vậy mà giải cứu được 2 người bạn kia.
Thì ra là đơn giản như vậy!
Biện pháp tốt nhất lại chính là KHÔNG CẦN
CHỨNG MINH GÌ CẢ.
Grey Back đã phát biểu cảm khái như vậy
trong bài viết của mình:
"Một người bình thường muốn chứng
minh sự bình thường của chính bản thân mình, đó là điều vô cùng khó khăn.
Có lẽ chỉ có những ai KHÔNG CỐ GẮNG ĐỂ
CHỨNG MINH BẢN THÂN MÌNH MỚI ĐƯỢC XEM LÀ NGƯỜI BÌNH THƯỜNG"
Những người dùng đủ mọi cách để chứng
minh rằng mình đang NẮM CHẮC CHÂN LÝ TRONG TAY, để chứng minh rằng mình TRI THỨC
VÔ CÙNG PHONG PHÚ, để chứng minh rằng bản thân mình rất ĐẠO ĐỨC VÀ KHÔNG SAI LẦM,
kể cả những người dùng đủ mọi cách để chứng minh rằng bản thân mình rất GIÀU
CÓ, SANG TRỌNG, đều CÓ THỂ BỊ XEM LÀ NGƯỜI ĐIÊN, chỉ có điều là CHÍNH BẢN THÂN
HỌ KHÔNG BIẾT mà thôi.
Ví như những người trong lòng không chín
chắn mới hết lần này đến lần khác muốn chứng minh và biểu hiện với người khác
"mình rất chín chắn", vì họ LO SỢ rằng bản thân sẽ bị người khác cho
là mình vẫn chưa chín chắn.
Càng là người BÌNH THƯỜNG thì càng KHÔNG
CẦN PHẢI CHỨNG MINH với người khác rằng bạn là người bình thường.
Còn với những tay cao thủ thì tất nhiên
cũng không cần phải chứng minh với người khác rằng mình đã là cao thủ.
(Quà tặng cuộc sống)