KINH HỒN BẠT VÍA

Một cô gái về quê thăm bạn, nhưng ở chơi quá lâu, cuối cùng đành bắt chuyến xe cuối lúc 10 giờ đêm về nhà. Khi cô gái đến trạm dừng đợi xe, lúc đó khoảng 9 giờ 45 phút tối. Cô nghĩ bụng, chắc xe vẫn chưa đến, nên cô bắt đầu ngồi chờ.

Thế nhưng, chờ đến 10 giờ, xe vẫn chưa thấy đến? Trễ giờ sao?

Vùng quê xe ít, trong đêm tối mịt, bốn bề vắng lặng như tờ, chỉ mình cô gái ngồi chờ xe dưới ánh đèn le lói. Cô gái bắt đầu thấy sợ, sao mãi xe vẫn chưa đến?

Đến 10 giờ 15 phút, kỳ lạ, sao giờ này xe lại trễ vậy? Hay xe đã chạy qua trước khi mình đến rồi? Cô gái càng nghĩ càng sợ, nhưng cũng chỉ biết trấn an bản thân: “Đừng sợ, chắc là xe chạy chậm, chờ chút nữa rồi xe cũng sẽ đến thôi!.

Cô gái lấy hết can đảm, tiếp tục ngồi chờ xe! Cô chờ! Chờ! Chờ mãi đến 10 giời 35 phút, cuối cùng , cuối cùng….. đèn xe cũng xuất hiện! Cuối cùng thì xe cũng đã tới! Nhưng sao xe lại chạy chậm thế nhỉ? Chậm như rùa bò ấy? Bỗng dưng, trong lòng cô gái trỗi dậy cảm giác chẳng lành và bất an!

“Mặc kệ! Xe đến là tốt rồi!”

Cô lại trấn tỉnh mình lần nữa: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, chỉ cần có xe về nhà là được rồi!”

Lúc này, xe từ từ trờ tới. Cô gái lấy hết can đảm, nhảy lên xe! Lên xe rồi, cô nhìn qua nhìn lại, kỳ lạ, sao chẳng có lấy một hành khách?

Nhìn kỹ lại xem: “Ơ! Sao cả tài xế và cô soát vé cũng chẳng có nốt? Nhưng… xe vẫn từ từ chạy về phía trước!”

Lần này, cô gái run bắn người, sởn tóc gáy, sắc mặt tái méc, cảm giác quá sợ hãi, cô liền quyết định... nhảy ngay xuống xe! Vừa nhảy xuống, vẫn chưa định thần thì cô nhìn thấy chiếc xe vẫn từ từ trờ về trước; khi xe vừa đi khỏi, cô bỗng phát hiện….. tài xế và cô soát vé, hai người mồ hôi nhễ nhoải, đang cố gắng cùng đẩy chiếc xe chết máy từ phía sau….

*  *  *  *

Trong suốt quá trình câu chuyện dẫn dắt, chắc ai cũng có đủ thứ dữ liệu để liên tưởng, liên tưởng đến độ nhập vai nhìn thấy vẻ mặt bạt vía kinh hồn của cô gái, nhưng đến cuối chuyện thì sự thật mới vỡ lẽ chẳng có chuyện gì phải sợ.

Thế nên trong cuộc sống, co những vấn đề khi chưa được tiếp cận và thấu đáo vấn đề ai trong chúng ta cũng rơi vào cạm bẫy của trí tưởng tượng dẫn dắt cả. Có khi dẫn dắt trong vài phút, vài tiếng, rồi xa hơn nữa là vài ngày, vài tuần, vài tháng. Có những số phận bị dẫn dắt đến vài năm cho đến lúc chuẩn bị nhắm mắt xuôi tay mới vỡ òa khi trực nhận vấn đề thì vừa lúc tắt thở trong nỗi niềm ân hận.

Vậy thì có cái nhìn thật trọn vẹn, đầy đủ và thấu đáo là cần thiết, dùng ý thức mà nhìn hơn là nhìn bằng sự tưởng tượng, bằng cảm xúc. Bởi vì tưởng tượng và cảm xúc thì rất hời hợt, bộc phát, hay lấy các dữ liệu quá khứ làm nền tảng rồi tha hồ dẫn dắt trí não.

Trải qua tình tiết câu chuyện, trí não chúng ta có thể liên tưởng đến một “chiếc xe ma”, một mối nguy hiểm trong đêm, một sự rình rập bất ngờ trong bóng tối. Đó là sự móc nối của trí tưởng với các dữ liệu mà chúng ta đã từng được nghe kể, được đọc lấy, được học lóm đâu đó.

Thế nên, cuộc sống vô cùng phức tạp nhưng cũng thật giản đơn, có khi sự thật nằm sâu thẳm bên trong một vấn đề nhưng cũng có khi nó hiển hiện sờ sờ trước mặt. Tức là có những vấn đề “thấy vậy chứ không phải vậy” nên ta phải nhìn xuyên thấu qua nhiều lớp thì mới hiểu được bản chất của nó, nhưng cũng có những vấn đề “thấy sao để vậy” nên ta chỉ cần dùng cảm nhận trực tiếp trên hiện tượng đang xảy ra là có thể biết được sự thật.

Cho nên giữ chặt một nguyên tắc trí tưởng nào để nắm bắt cuộc sống luôn là thái độ rất sai lầm, thông minh và biết cách lắng nghe cùng với bản lĩnh là những chiếc chìa khóa có thể mở được rất nhiều cánh cửa bí ẩn của cuộc sống.

Con người ngày càng đặt đời sống của mình ở bên ngoài, lúc nào cũng muốn chụp cái này bắt cái kia vì nghĩ rằng càng tàng trữ nhiều điều kiện tiện nghi là càng hạnh phúc, nên nội lực của con người ngày càng suy yếu. Vì kẹt vào sự mong cầu hay chống đối bên ngoài nên con người luôn trong tư thế phòng thủ như có kẻ thù đang rình rập, thế nên trí tưởng tượng đã can dự rất nhiều trong khi giải quyết vấn đề mà chúng ta không cưỡng lại nổi.

Tâm càng yếu đuối lo sợ thì trí tưởng tượng sẽ càng lớn mạnh. Tạo dựng sẵn một cảnh tượng có thể xảy ra để biết cách ứng phó một cách máy móc như thấy sợi dây trong đêm tối mà tưởng là con rắn thì đó là sự phóng đại của trí tưởng, là chứng bệnh tâm lý chứ không còn là sự trực nhận của ý thức nữa.

Nhưng bản năng tự vệ cũng tùy thuộc vào hiểu biết của mỗi người. Đấu tranh bằng mọi cách để bảo vệ cảm xúc của mình là một bản năng và thường không biết nhìn sâu vấn đề hay quan tâm đến cảm nhận của đối phương.

Cũng như có một người mắng chúng ta một câu, chúng ta sẽ rất đau. Nhưng liền sau đó sẽ có rất nhiều dữ liệu khác nhau được mời ra cùng nhảy nhót, ca hát với sự chưởi mắng ban nãy trên một sàn nhảy hiện đại với sự bùng chát của các dòng nhạc cảm xúc và mờ mắt bởi vô số sự chớp lòe nhiều màu sắc của những bóng đèn tưởng tượng, thì chắc chắn sự đau đớn sẽ tăng gấp bội chứ không phải chỉ một lần.

Nhớ lại những lần ấy chúng ta cũng đủ rùng mình vì sự tưởng tượng quá mức đến sai lầm nghiêm trọng của chúng ta.

Nỗi đau gấp bội đó chính là trí tưởng tượng của chúng ta. Chúng ta nghi ngờ và vắt óc ra tha hồ tưởng tượng. Sự việc chỉ có thể làm cho chúng ta đau nhưng chính trí tưởng tượng mới có thể giết chúng ta chết. Chúng ta hãy coi chừng sự dẫn dắt của trí tưởng, nó ở ngay trong ta, khả năng móc nối và chế biến của nó là cực nhanh.

Khi ai đó buông ra một lời nói hay hành động không dễ thương là chúng ta lập tức nghĩ ngay kẻ này muốn tấn công hay hãm hại mình, chứ ít bao giờ chúng ta chịu suy xét đến nguyên do tại sao người ấy lại hành xử như vậy. Có thể họ đang bị kẹt trong một cơn cảm xúc xấu mà không biết cách kiềm tỏa, hoặc đơn giản chỉ là một bước trượt rất thường xảy ra trong một khoảnh khắc của tâm lý, hoặc cách diễn đạt thông tin của họ còn nhiều vụng về. Nếu hiểu thấu vấn đề thì chúng ta sẽ xót thương và cảm thông nhiều hơn.

Khi gọi điện thoại cho người kia nhiều lần mà họ không nhấc máy thì chúng ta nghĩ họ đang rất bận rộn hoặc có thể gặp khó khăn, hay là chúng ta nghĩ họ đang muốn lẩn trốn hoặc coi thường mình?

Cũng như có những người mới phát hiện ra khối u là đã tưởng tượng ngay mình bị ung thư loại ác tính, nên tinh thần nhanh chóng bị suy sụp rồi hủy hoại mình trong men rượu hay đắm chìm trong nước mắt tủi buồn. Đó là thứ tâm bệnh rất đáng sợ, nhiều người đã quyết định chấm dứt mạng sống của mình cũng vì tưởng rằng cuộc đời này quá đen tối và ai cũng là kẻ xấu xa, nên phải đi tìm một thế giới khác mà theo trí tưởng tượng của họ là sung sướng và tuyệt vời hơn cõi đời này rất nhiều.

Con người là vậy, bản năng luôn thôi thúc đi tìm những điều kiện thuận lợi cho cảm xúc thỏa mãn, nhưng lại không lại đủ sức để gánh chịu hậu quả hoặc không cần biết tới hậu quả.

Lẽ dĩ nhiên nhờ trí tưởng tượng phong phú mà chúng ta đã xây dựng được một thế giới tuyệt mỹ như hôm nay. Nhưng nếu nhìn sâu sắc hơn chúng ta cũng sẽ giật mình khi biết địa cầu này cũng đang rên xiết và có thể bị hủy diệt cũng vì mộng tưởng điên đảo của con người.

Trí tưởng tượng nếu đứng trên nền tảng của lòng tham, phục vụ cho nhu cầu ích kỷ của những kẻ có quyền lực thì nó sẽ nhấn chìm thế giới hiện thực này và sẽ đưa con người vào những cơn hôn mê bất tận. Hãy tập từ giã bớt thế giới của phim ảnh, của âm nhạc, của trò chơi tiêu khiển có tính chất làm cho chúng ta bay bổng trong những dòng cảm xúc thừa thải nhưng lụn bại khả năng chuyển hóa những khổ đau trong thực tại.

Thay vào đó, chúng ta hãy tập dừng lại để nhận biết và quan sát bước đi, giọng nói, hơi thở, từng dòng cảm xúc đang len lỏi, hay những ý niệm đang không ngừng diễn ra trong tâm thức thay vì cứ để tâm bên ngoài. Mỗi khi chúng ta phát hiện ra tâm mình đang lang thang rong ruỗi trong trí tưởng thì chúng ta cần quan sát kỹ động cơ nào đã thúc đẩy, tức là guồng máy hoạt động của nó, trước khi ta đem nó trở về an trú với thực tại.

Ý thức được tình trạng tâm thức của chúng ta đang trong chiều hướng lệch lạc về phía tưởng tượng, chúng ta hãy can đảm quay về làm mới và nâng cấp tâm hồn mình.
- kẻ lắm chuyện -