Tu không cần
đi chùa nhiều, đọc kinh nhiều, ăn chay giỏi, làm công quả chuyên cần, xây chùa
cất miếu...nếu làm được những điều này thì tốt. Nhưng vấn đề chính yếu của tu
là thấu hiểu và "quyết tâm" ứng dụng những điều Phật dạy vô đời sống
hằng ngày của mình.
Lâu không gặp tôi ở mấy đám tiệc tùng, nhảy nhót, ca hát bạn
bè hỏi thăm tôi đi đâu mà vắng bóng lâu vậy? Tôi trả lời: "Đi chùa, bây giờ
tôi tu rồi!".
Nghe
tôi trả lời như vậy bạn bè thất vọng kêu trời "Đời sống ba vạn sáu ngàn
ngày có là mấy, sao đang làm ăn thành công như vậy mà lại bỏ ngang, lo
tu?". Mấy người trong bàn tiệc bắt đầu xoay qua đề tài "Tu và Đạo Phật".
Người thì bàn bây giờ còn trẻ để hưởng cho hết cuộc đời trước, khi nào già rồi
hãy tu. Người thì lý luận sống là tranh đấu, tu là bi quan yếm thế.
Có người tiếc
rẻ cho mấy người tu, được sống ở Mỹ có nhiều thịt cá không ăn cho khoái khẩu mà
ăn chay, kiếp sau sinh ra ở Ấn Độ hay Phi châu không có thịt cá để ăn, sẽ hối
tiếc! Hồi trước nếu nghe người nào nói trái ý, xúc phạm đến tôn giáo của tôi là
tôi nhào vô cãi lẫy, hùng biện, tranh luận, phải trái hơn thua, có khi nổi nóng
tôi nói nặng làm mất bạn bè vì những chuyện không đâu. Nay nhờ đi chùa và nghiền
ngẫm kinh sách tôi không phản ứng ngay, mà trầm tĩnh quan sát người ta thảo thuận.
Tôi thấy người nào cũng giành phần đúng về mình, người nào không đồng ý với
mình thì cho người đó dốt, không hiểu vấn đề... Thấy mấy ông bạn bàn về triết
lý cao siêu của Đạo Phật tôi nghĩ đến chuyện những người mù xem voi.
Không
riêng gì những người không đi chùa nên không hiểu đạo, mà ngay cả người đi chùa
thường xuyên cũng hiểu đạo sai lầm. Phần đông người đi chùa là ngững người đàn
bà lớn tuổi, nhiều bà cầm nhang lạy tứ phương rất mềm dẻo, thiện nghệ. Nhưng họ
đi chùa không mong gì hơn là để "được phước kiếp này và kiếp sau". Kiếp
này được Trời Phật phù hộ cho có được đời sống an lành, con cái ăn học nên người,
gia đình yên vui hạnh phúc. Kiếp sau được sinh ra ở cõi Trời, hay có làm người
thì được sinh ra trong gia đình khá giả hơn...
Rất
nhiều người đi chùa, cúng dường nhiều chỉ để cầu xin Trời Phật phù hộ cho mình,
cho gia đình mình (ngã) có đời sống tốt đẹp hơn (tham). Đi chùa với tâm ý trao
đổi tiền bạc với phước đức như vậy thì chẳng khác nào bỏ tiền ra "hối lộ"
Trời Phật, bỏ tiền ra "mua" phước đức. Đi chùa như vậy, có đi suốt đời
cũng không giúp ích gì cho mình và cho người bao nhiêu. Có người nói " Bữa
nay tôi ăn chay, nếu không tôi cào nhà nó rồi". Ca dao mình cũng có nhiều
câu châm biếm mấy người đi chùa mà tâm không tu là "Miệng tụng Nam mô mà bụng
chứa một bồ dao găm".
Các
bà chị của tôi rất thích đi hành hương, nhất cử mà lưỡng tiện, vừa du ngoạn cảnh
lạ đường xa, vừa được thăm viếng, lễ bái nhiều chùa được nhiều phước đức. Có
lúc các chị không thích đi hành hương nữa, tôi hỏi tại sao thì các chị cho biết,
không thích đi từ hồi nghe thầy Thanh Từ giảng. Thầy nói các bà đi chùa cúng có
mấy trái chuối, mấy trái cam mà cầu xin Phật cho nhiều thứ , xin cho mình, cho
con mình rồi cho cháu mình nữa. Phật dạy tu thì không tu mà chỉ muốn cầu xin, nếu
ai xin cũng được Phật cho như ý thì trên đời này đâu có ai khổ, ai nghèo? Các
chị nghe thầy Thanh Từ nói Phật không phải là thần linh, có bùa phép ban cho Phật
tử điều này điều nọ, các chị chán quá ở nhà luôn.
Không
riêng gì người bình dân ít học mà đôi khi ngay cả người trí thức phụ trách việc
giảng dạy Phật pháp cũng có người không hiểu đạo. Một cư sĩ kia có bằng cấp cao
nên rất được quý trọng, trọng dụng trong hàng lãnh đạo Phật giáo. Ông được mời
giảng dạy đạo pháp và hướng dẫn Phật tử trong các lớp tu học. Một bữa kia một
Phật tử có ý kiến, theo tôi bài giảng của ông không đúng ở điểm này , điểm nọ.
Ông cư sĩ có vẻ khó chịu và từ đó giữ trong lòng "ác cảm" lâu dài với
Phật tử này.
Sự
thật là vậy, là ít người chịu khó suy ngẫm để thấu hiểu được rằng Phật bỏ cung
vàng điện ngọc, bỏ cả vợ con chỉ vì thấy "Đời Là Bể Khổ". Phật vào rừng
sâu, sống khổ hạnh chỉ để tìm cách Cứu Khổ. Và hầu hết kinh sách Phật được lưu
truyền lại ngày nay là để dẫn dắt chúng ta con đường Thoát Khổ.
Đạo
Phật không phải là một Tôn Giáo huyền bí, không đặt niềm tin ở Thượng Đế và Phật
không tự cho mình là con của Ngọc Hoàng, là Đấng Tạo Hóa toàn năng tạo ra vạn vật,
có khả năng ban phước hay giáng họa cho ai. Luật Nhân Quả không phải do Ngài đặt
ra, và Niết Bàn cũng không phải là nơi do Ngài tạo nên, do Ngài kiểm soát cho
phép ai ra, ai vào. .....
(Tuyết Mai)