Thuở xưa, có đôi chim sẻ đang đậu giữa
đường. Nhác thấy một người khoác áo tu sĩ đang đi đến, chim sẻ mái bảo chồng:
- Kìa mình! Có người đang đi đến, chúng
ta hãy bay lên cây kẻo hắn bắt nạt thì khốn.
Chim sẻ trống cười lớn:
- Má nó khéo lo! Đó là một
tu sĩ khả kính chớ nào có phải bọn phàm phu tục tử đâu mà sợ. Ngài đã không che
chở cho mình thì thôi chớ khi nào nỡ làm hại…
Chim mái không đợi chồng nói hết câu,
bay vụt lên cây. Chim trống thản nhiên tiếp tục nhặt thóc Gã tu sĩ xuất hiện,
nhặt một hòn đá ném chim trống. Chim bị thương bay loạng choạng theo vợ.
Chim mái săn sóc vết thương cho chồng
xong trách:
- Em đã bảo mà mình không nghe. Đấy!
Đáng kính với che chở. May mà chưa vặt trụi lông mình.
Chim trống thở dài:
- Biết thế nào được! Chiếc áo không làm
nên nhà tu. Thôi, bu nó đừng có nhiếc anh nữa. Mía sâu có đốt, nhà dột có nơi,
cũng có kẻ tu hành đàng hoàng chứ không phải ai cũng như tên giả hiệu kia đâu,
bu nó ạ!
Sẻ mái nguýt chồng:
- Hừ! Bọn tu sĩ ngoan đạo đó có làm ích
lợi gì cho mình đâu nào! Có rước họ đến nhà, dâng cơm hầu nước...họ cũng chỉ ăn
căng bụng xong là ngồi mơ tưởng đến thần đến thánh, nào có đếm xỉa gì đến gia
chủ đâu. Thứ cái ngữ ưa ai thì đem làm vua, ghét ai thì đem thiêu sống ấy mà
mình còn để mắt tới họ làm gì nữa?
***
*** ***
Câu chuyện trên đây được trích từ tập
truyện cổ Ấn Độ, do nhà xuất bản khoa học xã hội Hà Nội ấn hành năm 1985. Đó là
một câu chuyện được những người đồng hương với đức Phật lưu truyền trong nhân
gian, nhằm chỉ trích thái độ xấu xa và vô công rỗi nghề của hàng tu sĩ.
Phật giáo Đại thừa như là một cái gì sản
sinh ra do sự pha trộn của các dị giáo Ấn về sau mà quên rằng đức Phật, vị thủy
tổ của Phật giáo là một người thực hành một nếp sống giản dị, nhân bản, nhân quả.
Suốt cuộc đời ngài, trong 49 năm đăng đẳng,
với ba tấm áo chấp vá mong manh và một bình bát ăn xin, đấng giác ngộ có nguồn
gốc vương giả đó đã bôn ba khắp hang cùng ngõ hẻm, kêu gọi con người xóa bỏ những
giai cấp phân chia giả tạo, sớt cơm chia áo, nhìn nhau với cặp mắt ái kính, trước
mặt cũng như sau lưng...
Chúng ta nên nhớ: Đức Phật đã thành công
trong vai trò làm vị sứ giả hòa bình của nhân loại trong hình thức "bần
tăng" chứ không phải "phú tăng".
Riêng chúng ta, sống trong thời đại vật
chất lên ngôi, sự thụ hưởng được đặt vào dòng cảm xúc cạn cợt từ xiêm y, giày
dép, lầu son gát tía....
Chúng ta cố gắng không nên làm chim sẻ
mái thất vọng bằng những lời hứa hẹn hay lý luận suông, lời Phật dạy là chỉ cho
chúng ta áp dụng để tập sống "sáng cho người thêm niềm vui, chiều giúp người
bớt khổ" chứ không phải ê a đọc suông.
Ngoài ra, đừng tiếp tục đóng góp vào thế
giới điên đảo này bằng những vọng tưởng rối nùi, đục ngầu các hình thức mê tín,
lời cầu xin bóng bẩy mà đời sống nhân quả không thực hành....