“Hiền Khô” là một nữ chủ được nhiều người ca tụng là hiền thục, nàng không bao giờ nói lớn tiếng hay cau mặt với bọn gia nhân trong nhà.
Những lời đồn đãi về Hiền Khô khiến cho Khó Ưa, một cô tớ gái đâm ra nghi ngờ, Khó Ưa nghĩ bụng: “Có thật là tiểu thơ của mình hiền thục hay không chứ? Hay là nhờ mình chu toàn bổn phận nên tiểu thơ không có dịp lộ vẻ bất bình, điều này phải trắc nghiệm lại mới được.” Và Khó Ưa liền tìm cách thử nữ chủ.
Một hôm Khó Ưa cố tình thức dậy muộn, cô bé thấy nữ chủ cau mày khi cô dâng bữa điểm tâm. Sáng hôm sau, Khó Ưa lại dậy muộn, nữ chủ của cô vừa cau mày, vừa quát mắng ầm ĩ.
Sáng hôm sau nữa, Khó Ưa lại dậy muộn, còn đang nằm nán trên giường thì cô bé đã thấy nữ chủ chưa kịp chải tóc, nghiến răng, trợn mắt, vào tận giường lôi cô dậy. Sáng ngày thứ tư, Khó Ưa lại dậy trễ, lần này cuộc trắc nghiệm lại thành công mỹ mãn: nữ chủ đã vớ lấy cây cài cửa... và cô bé Khó Ưa ôm chiếc đầu chảy máu, chạy thẳng ra khỏi nhà la khóc ầm ĩ:
- Ối làng nước ơi! Xem đây. Xem đây! Hãy xem nữ chủ rất hiền thục đánh tôi đây này...
=== <> <> ===
Thực tế thì là vua chúa, chính khách quan chức người ta cũng chẳng trải thảm đỏ hết các con đường mà các Ngài bước đi, có chăng thì cũng chỉ trong phạm vi lễ nghi tiếp đón long trọng một chút thôi. Và mỗi người cũng phải tự xỏ chân vào dép vào dày để dẫm đạp trên đất khỏi lấm bùn, khỏi bị mảnh chai, gai đâm phải.
Nhưng cái tâm lý loài người thật phức tạp. Nhỏ chức, kẻ quê mùa thì đụng đâu ngủ đó, đụng gì ăn đó, ít so đo, phân biệt lựa chọn. Người chức càng lớn, càng nhiều danh vọng, địa vị, nhiều tiện nghi hưởng thụ thì càng có nhiều người khúm núm, lộng dù nghênh ngang đưa đón. Cũng vì thế mà, hễ lỡ ai đó làm gì trái ý nghịch lòng thì phùng mang trợn mắt, lỡ mà gặp điều trái tai gai mắt thì sân si, nổi “tam bành lục tặc” quát tháo âm ỉ.
Khổng phu tử từng nói: “người chức càng cao thì cái đức phải càng lớn mới bền” là vậy.
Ghẻ chóc, nội ung ngoại nhọt đầy dẫy cứ che đậy bởi phấn son, bôi bôi trét trét, ve vẩy quạt tre làm điệu làm dáng, đến khi gặp chuyện thì y chang cô nữ chủ Hiền Khô này thì rõ chán.
Bọn chúng ta trong cảnh sống hiện tại đầy đủ hơn người xưa rất nhiều, chúng ta chưa đến nỗi thiếu thốn vì cơm ăn, áo mặc, thuốc men, mền mùng... nhưng không vì thế mà cuộc sống của chúng ta hạnh phúc hơn, tâm tư được thoải mái hơn.
Nếu như có một ngày nào đó chúng ta vấp ngã, té đau, một cơn bệnh dai dẳng, một lời nói trái tai, một chuyện bất như ý, liệu chúng ta có thành một Nữ chủ dễ dạy, dễ nói, dễ thương... hay thành một nhân vật không giống ai hết, giống nữ chủ Hiền Khô nhỉ?