Khi Karen biết mình đã có thai đứa con
thứ hai, như những bà mẹ hiểu biết khác, cô cố gắng giúp cho đứa con trai 3 tuổi
của mình - Michael - làm quen với việc nó sẽ có em. Họ siêu âm và biết đứa trẻ
là một bé gái. Thế là ngày qua ngày, đêm nào Michael cũng hát cho đứa em gái,
còn đang ở trong bụng mẹ, của mình nghe.
Cậu bé đang xây dựng một
tình yêu với đứa em gái bé nhỏ trước cả khi cậu gặp được em mình nữa. Mọi việc
diễn ra tốt đẹp cho cả hai me con Karen - người vốn là một tín đồ sốt sắng của
Hội thánh Panther Creek United, Tennessee. Và rồi thời điểm sanh nở đến.
Mỗi năm phút, mỗi ba phút, và rồi mỗi
phút chờ đợi trôi qua... Nhưng bất ngờ một biến chứng phức tạp xuất hiện khi cô
đang trên bàn sanh, Karen phải trải qua hàng giờ đau đớn. Các bác sĩ băn khoăn
không biết có cần phải mổ hay không? Cuối cùng, sau một thời gian dài tranh chiến,
em gái của Michael đã ra đời. Nhưng cô bé đang trong tình trạng rất nguy hiểm.
Một tiếng còi hú vang lên trong đêm khuya, và chiếc xe cấp cứu lao đi, chở đứa
trẻ vừa sanh đến khu chuyên khoa ở bệnh viện St. Mary, Knoxville, Tennessee.
Những ngày dài trôi đi chậm chạp. Tình
trạng của đứa bé ngày càng tệ hơn. Các bác sĩ nhi khoa nói với cha mẹ đứa trẻ
trong sự hối tiếc, "Chỉ có một chút hy vong mà thôi. Xin chuẩn bị cho điều
xấu nhất có thể xảy ra." Karen và chồng cô liên lạc với nghĩa trang trong
vùng để mua một phần đất mai táng. Trước đây, họ đã sửa sang lại căn phòng đặc
biệt trong nhà cho em bé - nhưng bây giờ họ lại phải chuẩn bị cho một lễ tang.
Tuy nhiên, Michael vẫn nài xin cha mẹ
cho cậu vào thăm em bé. "Con muốn hát cho em nghe mà," cậu cứ nói
mãi. Đã sang tuần thứ hai trong phòng săn sóc đặc biệt, và người ta tự hỏi
không biết lễ tang có đến trước khi sang tuần thứ ba không.
Michael vẫn cứ tiếp tục mè nheo về chyện
nó muốn hát cho em gái nghe, nhưng con nít không được phép vào phòng Săn sóc đặc
biệt. Karen suy nghĩ. Cô sẽ đem Michael vào thăm em bé, cho dù người ta có cho
hay không! Nếu cậu bé không được gặp em nó vào lúc này, thì có thể lắm nó sẽ chẳng
còn dịp nào khác.
Cô dấu con vào trong áo và bế nó vào
phòng. Nhưng cô y tá trưởng đã phát hiện ra và la lên, "Đem đứa trẻ ra
ngoài nhanh! Trẻ em không được phép vào đây!" Bản năng của người mẹ trổi dậy
mạnh mẽ trong Karen, và người phụ nữ vốn dịu dàng và ôn hòa, bây giờ lại trừng
mắt vào cô y tá nọ, cô nói với giọng dứt khoát, "Nó sẽ không rời khỏi đây
cho đến khi nó hát cho em gái nghe!"
Karen dắt Michael lại bên nôi em bé. Cậu
bé nhìn chằm chằm vào em gái nhỏ xíu của mình vốn đang phải tranh chiến để được
sống. Sau một phút, cậu bé bắt đầu hát. Bằng một giọng hát ngây thơ và trái tim
trong sáng, cậu bé Michael 3 tuổi hát: "Em là ánh mặt trời của anh, chỉ là
em thôi. Em làm cho anh hạnh phúc khi mà bầu trời chung quanh u ám..."
Ngay lúc đó, em bé gái dường như có chút phản ứng. Những mạch đập của nó chậm dần
lại và đều đặn hơn.
"Hát tiếp đi con, Michael,"
Karen bật khóc và khuyến khích con, đang khi cô cầu nguyện trong lòng,
"Chúa ôi, xin hãy thương xót con gái bé bỏng của con."
Michael tiếp tục, "Chắc em không biết
đâu, không biết là anh thương em rất nhiều đâu. Đừng lấy mất ánh mặt trời của
anh đi nhé..."
Khi Michael hát cho đứa em nhỏ của mình
nghe, hơi thở dồn dập và mệt mỏi của nó trở nên đều đặn hơn, như tiếng rừ rừ của
chú mèo con.
"Hát tiếp đi con!!"
"Có một đêm nọ, anh đang nằm ngủ,
anh đã mơ thấy anh bế em bé trong tay..." Đứa em nhỏ bắt đầu như dịu xuống
và rơi vào giấc ngủ.
"Hát nữa đi con, Michael."
Bây giờ thì nước mắt chan hòa trên má cô
y tá trưởng khó chịu kia. Karen thấy lòng mình ấm áp và bình an.
"Em là ánh mặt trời của anh, chỉ là
em thôi. Đừng lấy mất ánh mặt trời của anh đi nhé..."
Ngày hôm sau... ngay chính ngày hôm sau,
đứa bé nhỏ đã khỏe trở lại để có thể về nhà! Tạp chí "Phụ nữ ngày
nay" gọi đây là "Phép lạ từ bài hát của đứa anh trai." Những bác
sĩ thì chỉ đơn sơ gọi đây là phép mầu.
Hạt giống tâm hồn