MỌI THỨ TA CÓ LÀ TA NỢ

Một người Mỹ là một người:

Thức dậy trong bộ đồ py-da-ma từ Ấn Độ; và soi gương do người Phê-ni-xi phát minh.

Tắm với xà bông do người xứ Gaul sáng chế, và lau khô với khăn bông là một điều thích thú có nguồn gốc từ Thổ Nhĩ Kỳ.

Khoác vào người áo quần bằng vải sợi, tơ lụa có nguồn gốc từ Anh quốc, Nhật Bản và Châu Úc, mang giầy da được thuộc ở Ác-hen-ti-na.

Cột nơ bằng vải màu, một biển thể của khăn quàng vai được những người Croats đeo lần đầu vào thế kỷ 17.

Ăn sáng theo giờ đồng hồ, phát minh của Châu Âu thời trung đại, ăn lúa mì, một thổ sản của Châu Á, bằng đồ sứ được biết trước tiên từ Trung Quốc.

Uống nước cam trước tiên trồng ở Địa Trung Hải, cà phê trồng ở Bra-xin, bánh quế có nguồn gốc ở Scandinavia.

Rồi tới cái nón bằng nỉ tạo dáng, trước tiên do dân du mục Châu Á phát minh và bước vào xe chạy bằng dầu của Trung Quốc.

Mua một tờ báo với những đồng tiền, do người Ludia cổ đại phát minh và ghi ngày tháng theo lịch mà người Ai Cập phân chia, người La-mã cải tiến và được một Giáo Hoàng người Ý hoàn thiện.

Đọc tin tức với những mẫu tự do người Phê-ni-xi cổ phát minh, người Hy Lạp và người La-mã biến đổi, in bằng phương pháp mà người Đức phát minh trên giấy do người Trung quốc khám phá.

Đọc tin tức từ miền đất xa xôi, và hoàn toàn chân thành cám ơn người Do Thái trong một ngôn ngữ vay mượn từ tiếng Anh 100% là ngôn ngữ Châu Âu.

Lời Khuyên:

Người nào dám tự hào minh không cần nhờ ai? Những gì ta đang có là ta đang nợ. Bước vào trần gian này là ta đã nợ rất nhiều người. Cả khi ta ra khỏi thế giới này ta vẫn còn mang nợ người khác. Ai mua cho ta cỗ áo quan? Ai khóc than thương tiếc đi sau quan tài của ta cho tới huyệt mộ? Ai làm ma chay, xin lễ, giỗ chạp cho ta hằng năm.

Sống là một sư thọ ân mà khi chết đi ta vẫn không thể nào đền đáp. Hãy sống cho thật tốt, thật bao dung, quảng đại để xứng đáng với ân huệ của Tao hoa và của moi người.

Sưu tầm