Đó là một giai đoạn khó
khăn, ai cũng nợ nần và phải mua vay bán chịu.
Bỗng đâu, một du khách
giàu có tìm đến. Ông bước vào khách sạn duy nhất của thị trấn, đặt 100 Euro lên
bàn lễ tân và lên gác chọn phòng.
Chủ khách sạn cầm lấy tờ
100 Euro và chạy đi trả nợ cho anh hàng thịt.
Anh hàng thịt cầm tờ 100
Euro, chạy đi trả cho ông nuôi lợn.
Ông nuôi lợn cầm tờ 100
Euro, chạy đi trả cho người bán thực phẩm và chất đốt.
Người bán thực phẩm và chất
đốt cầm tờ 100 Euro, chạy đi trả cho cô cave - trong thời buổi khó khăn này thì
ngay cả "dịch vụ" của cô cũng phải bán chịu.
Cô cave chạy đến khách sạn,
mang theo tờ 100 Euro để trả cho ông chủ món nợ tiền phòng trong những lần tiếp
khách thời gian qua.
Chủ khách sạn đặt tờ 100
Euro trở lại mặt quầy, y như ban đầu.
Đúng lúc đó, người du
khách từ trên gác đi xuống, bảo rằng mình không ưng được phòng nào, sau đó lấy
lại tờ 100 Euro và rời thị trấn.
Chẳng ai kiếm được đồng
nào cả.
Thế nhưng, cả thị trấn giờ
đã hết nợ nần và lạc quan nhìn về tương lai.
Và, thưa quý vị, đó là
cách mà chính phủ (Mỹ + ...) đang vận hành nền kinh tế!
(Sưu tầm)