Bất cứ tôn giáo nào trên thế giới cũng đều
bắt nguồn từ một cá nhân xuất chúng, một bậc siêu nhân phát minh ra được một
chân lý hay nguyên lý nào đó. Rồi vị siêu nhân này đi rao giảng truyền bá lại
cho quần chúng, trở thành giáo chủ và những lời dạy của giáo chủ trở thành giáo
lý (doctrine).
Đức Phật Thích Ca tương đối có đông đệ tử
nhất, 1250 vị. Chúa Giê-Su có 12 tông đồ. Mahomet giáo chủ Đạo Hồi chỉ có 5 đệ
tử lúc đầu. Lão Tử thì chỉ một mình một trâu, còn Khổng Tử thì chỉ vài chục môn
đệ bôn ba theo Thầy.
Theo tôi nghĩ, những vị giáo chủ này,
đương thời họ đâu có muốn trở thành giáo chủ hay vị thống lãnh nào mà họ chỉ muốn
chia xẻ với quần chúng tư tưởng của họ hoặc truyền bá một thông điệp nào đó mà
thôi. Và như thế giáo lý cốt chỉ để chuyên chở thông điệp (message). Nếu không
nhận được thông điệp thì giáo lý trở thành triết lý tràng giang đại hải. Rồi
hàng môn đệ về sau mỗi người hiểu một ý, sinh ra chống báng lẫn nhau. Để tránh
tình trạng này, họ mới cùng nhau đúc kết lại những điều căn bản của giáo lý, lấy
đó làm nền tảng bất di bất dịch, bất khả xâm phạm, không ai được quyền sửa đổi
nữa. Đây gọi là giáo điều (dogme).
Giáo lý tuy nhiều nhưng không đáng ngại.
Giáo điều tuy ít nhưng lại nguy hiểm vì nó làm cho người ta mắc kẹt, dễ hiểu lầm
là chân lý. Giáo điều dạy chúng ta phải như thế này, phải như thế kia. Tu hành
phải ăn chay niệm Phật, phải đi chùa cúng kiến, làm công quả, nếu không thì sẽ
bị tội, v.v... Hoặc như bên Đạo Chúa có người cho rằng nếu không đi nhà thờ
ngày chủ nhật thì chết sẽ xuống địa ngục. Hoặc bên Hồi Giáo, ai mà phạm thượng
đến Allah thì phải bị xử tử, v.v... Khi giáo điều được mọi người tin là chân lý
thì giáo điều trở thành tín điều. Tóm lại giáo điều là một loại giáo lý đã bị
đóng khung cứng ngắc.
Giới luật cũng là một loại giáo điều
trên phương diện cư xử trong đời sống hằng ngày. Trong luật Tứ Phần nói 12 năm
đầu, đức Phật chưa chế giới luật vì Tăng chúng thanh tịnh. Đến năm thứ 13, có
những vị xuất gia sau, tu hành thiếu xót, gây ra nhiều phiền phức, lúc đó Phật
mới tùy phương tiện chế ra giới luật, tùy bệnh cho thuốc. Nhưng lại có những
người chấp thuốc thành bệnh. Thí dụ trong luật Tỳ Kheo cấm không được leo cây
cao quá đầu người, thế rồi ngày kia có vị Tỳ Kheo đi vào rừng gặp cọp dữ, hoảng
sợ bỏ chạy, bám vào cây nhưng không dám leo lên cao quá đầu vì sợ phạm giới,
nên bị cọp nhảy lên vồ trúng ăn thịt. Các vị Tỳ Kheo khác biết chuyện về thưa lại,
đức Phật mới sửa thêm vào là trừ khi có nạn hay nhân duyên thì khai cho. Trong
giới luật có giới tánh, giới tướng, có sự khai, giá, trì, phạm. Giới luật được
chế ra tùy nhân duyên, căn cơ của đệ tử và bối cảnh xã hội đương thời. Từ lúc
thành lập Tăng đoàn cho đến khi nhập diệt, đức Phật đã chế ra 250 giới cho hàng
Tỳ Kheo trong 45 năm. Nếu đức Phật còn sống cho đến ngày nay thì chắc Tỳ Kheo
phải có ít nhất là 2500 giới.....
Tu hành cần phải có giới luật vì giới luật
là hàng rào giúp cho hành giả khỏi bị sa ngã. Nhưng giới luật cũng cần được uyển
chuyển, khi khai khi trì tùy theo căn cơ và bối cảnh xã hội.
Nếu bạn là một Phật tử chân chính chắc
chắn bạn cũng muốn giữ giới tinh nghiêm. Giữ giới là việc rất tốt, đáng khen
nhưng làm sao đừng rơi vào quá khích và ngã mạn. Nếu giữ phần mình thì không
nói. Đàng này lại đi dòm ngó người khác xem họ có giữ giới không? Nếu ai giữ giới
thì mình nể, không thì mình khinh....
Cuộc kết tập kinh điển lần thứ nhì tại
Vaisali cũng bắt nguồn từ một sự tranh chấp về giới luật giữa hai nhóm Tỳ Kheo
làm Tăng đoàn bị chia thành hai phái: Thượng Tọa Bộ (Théravada) và Đại Chúng Bộ
(Mahasanghika). Là Phật tử đâu có ai muốn Tăng đoàn bị chia rẽ, nhưng khổ nỗi lại
cứ muốn cho mình hiểu kinh hiểu luật hơn kẻ khác. Muốn một đàng, làm một nẻo,
nhân quả làm sao tương ưng được?
Nếu bạn là một Tỳ Kheo thì bạn sẽ giữ
bao nhiêu giới? Nếu bảo là 250 giới thì chỉ đúng với người Việt và Trung Hoa
thôi. Vì Tỳ Kheo Nam Tông chỉ có 227 giới và Tỳ Kheo Tây Tạng 253 giới. Tất cả
đều là Tỳ Kheo, đều bắt nguồn từ đức Phật, tại sao lại có sự khác biệt như vậy?
Ai đã cắt bỏ, thêm bớt những giới luật trên? Không cần nói đến giới luật của
Nam Tông hay Tây Tạng, riêng 250 giới của Tỳ Kheo Đại Thừa Việt Nam, Trung Hoa,
ngày nay có ai giữ đúng được con số ấy không?....
Giới luật của Phật chế ra xưa kia tùy
thuộc vào bối cảnh phong tục tập quán của xã hội Ấn thời bấy giờ. Ngày nay muốn
cai dân trị nước một cách hữu hiệu, các chính phủ cũng phải sửa đổi luật pháp
cho hợp thời thế, không những hợp với tình thế quốc nội mà cũng phải hợp với sự
biến chuyển của quốc tế nữa. Đương thời, sau khi chế giới, đức Phật đâu có độc
tài, lúc cần ngài cũng uyển chuyển khai thị sửa đổi kia mà.
Dù muốn dù không, giới luật của Phật đã
có hơn 2500 tuổi rồi, kính lão đắc thọ, điều mình có thể làm được là lập ra những
giới mới thích hợp với thời đại hơn. Đây là trường hợp giới Tiếp Hiện của Thầy
Nhất Hạnh. Trong những giới mà tôi được biết, có thể nói giới Tiếp Hiện là giới
hợp lý và hợp thời nhất với xã hội ngày nay. Tiếp Hiện có 14 giới, nhưng tôi
thích nhất 2 giới đầu.
Giới thứ nhất: Không được thờ làm thần
tượng bất cứ một chủ nghĩa hay một lý thuyết nào, kể cả chủ nghĩa và lý thuyết
Phật Giáo. Những hệ thống giáo lý trong Đạo Phật phải được nhận thức như những
pháp môn hướng dẫn tu tập mà không là những chân lý tuyệt đối để bảo vệ và thờ
phụng.
Giới thứ hai: Không được yên trí rằng những
kiến thức mình hiện có là những chân lý bất di bất dịch, như thế để tránh sự trở
thành cố thủ và hẹp hòi. Phải học thái độ phá chấp và cởi mở để đón nhận quan
điểm của kẻ khác...
Đến đây xin bạn đọc đừng hiểu lầm là tôi
quảng cáo cho Thầy Nhất Hạnh. Vì tôi chưa thọ giới Tiếp Hiện bao giờ...
Cho tới bây giờ, giới luật của các tôn
giáo thường có tính cách tiêu cực, cấm làm cái này cấm làm cái kia, nếu lỡ làm
thì phạm tội, gọi chung là giới cấm. Nếu cần thọ giới, tôi sẽ đi tìm giới tích
cực, đó là những giới khuyên ta nên làm điều lợi ích. Xin lấy thí dụ để hiểu:
Giới tiêu cực
Giới tích cực
Không được trộm cắp
Nên bố thí, giúp đỡ kẻ nghèo khó
Không được sát sinh
Nên tìm cách cứu mạng sinh vật
Không được tham sân si
Nên học thương yêu, hiểu biết
Mới nhìn qua, bạn có thể thấy hai cái
không khác nhau mấy, nhưng thật ra khác nhau nhiều lắm. Nếu học giới tích cực bạn
sẽ thấy cuộc đời mang một màu sắc mới, không còn màu sắc của ảm đạm, u buồn,
đáng ngán. Một người biết thương yêu giúp đỡ kẻ nghèo khó làm sao có thể ăn trộm
ăn cắp được? Giới tích cực bao trùm giới tiêu cực, nhưng giới tiêu cực không
bao trùm được giới tích cực.
Tôi không trộm cắp nhưng tôi cũng không
bố thí giúp đỡ ai cả.
Tôi không sát sinh nhưng ai chết thì mặc
kệ, đâu liên quan gì đến tôi.
Giới tiêu cực là những hàng rào ngăn cấm.
Giới tích cực là những chân trời mở rộng thênh thang, những cánh đồng bát ngát
đón mời ta vào thế giới tự tại và do đó không thể gọi là giới được vì giới tức
là hàng rào. Chỉ vì so sánh với giới tiêu cực nên tạm gọi là giới tích cực mà
thôi....
Trí Siêu
(Còn tiếp...)