Trong kho tàng cổ tích có câu chuyện khá
lý thú :
Ở miền núi xa xôi, có thiếu
phụ tên Vương mở một quán trọ.
Hôm đó, có một vị đạo
sĩ tài ba đến trọ tại quán. Ông không có tiền, nhưng vẫn được bà tiếp đãi nồng
hậu.
Thấy bà chủ quán tốt bụng, trước khi cáo
từ, ông chỉ chỗ cho bà đào một cái giếng ngay trong vườn. Thật bất ngờ, đó là
giếng thần, nước múc từ giếng, liền hóa thành rượu hảo hạng. Nhờ thế, quán ngày
càng nổi tiếng và giàu có.
Mấy tháng sau, vị đạo sĩ lại ghé ngang
quán,và hỏi thăm chủ quán về giếng rượu.
Bà yêu cầu vị đạo sĩ trả tiền và than thở
:
- Sao ngài cho tôi thứ rượu chỉ bán được
tại quán. Tôi cần thứ rượu có thể đem ra chợ bán.
Vị đạo sĩ mỉm cười, viết vào tờ giấy dán
lên tường:
- Trời đất bao la, mà lòng tham con người
không đáy.
Lẽ ra khi người ta giàu có thì rộng rãi
hơn thưở hàn vi mới phải !
Vị đạo sĩ trả tiền đầy đủ, rồi lẳng lặng
ra đi, từ đó … giếng rượu bỗng cạn khô.
Ðôi khi chúng ta cũng giống người đàn bà
trên : “Được voi đòi tiên ".
Thay vì biết ơn về những gì đã nhận lại
kêu Trời không ban cho ta những thứ dư thừa.
Ít khi chúng ta bằng lòng với những gì
mình có, mà thường rơi vào tình trạng : "Ðứng núi này trông núi kia cao”
Chúng ta thường khổ sở với những ý nghĩ
viển vông, mà quên vui hưởng những ân phúc hiện tại.
Suy
gẫm