Một lần, Phật đi giáo hóa vùng Bà La
Môn, những người Bà La Môn thấy đệ tử của mình đi theo Phật nhiều quá, nên ra
đón đường chửi Phật. Phật vẫn đi thong thả, họ đi theo… sau chửi. Thấy Phật thản
nhiên làm thinh , họ tức giận, chặn Phật lại hỏi:
- Cù-đàm có điếc không?
- Ta không điếc.
- Ngài không điếc sao không nghe tôi chửi?
- Này Bà La Môn, nếu nhà ông có đám tiệc,
thân nhân tới dự, mãn tiệc họ ra về, ông lấy quà tặng họ không nhận thì quà đấy
về tay ai?
- Quà ấy về tôi chứ ai.
- Cũng vậy, ông chửi ta, ta không nhận
thì chính ông là người nhận mà thôi.
Người kêu tên Phật chửi mà Ngài không nhận.
Còn chúng ta, những lời nói bóng, nói gió ở đâu đâu cũng lắng tai nghe, để buồn
để giận. Như vậy mới thấy những lời cuồng dại của chúng sanh Ngài không chấp
không buồn. Còn chúng ta do si mê, chỉ một lời nói nặng nói hơn, ôm ấp mãi
trong lòng, vì vậy mà khổ đau triền miên. Chúng ta tu là tập theo gương Phật, mọi
tật xấu của mình phải bỏ, những hành động lời nói không tốt của người, đừng
quan tâm như thế mới được an vui.
Trong kinh, Phật ví dụ người ác mắng chửi
người thiện, người thiện không nhận lời mắng chửi đó thì người ác giống như người
ngửa mặt lên trời phun nước bọt, nước bọt không tới trời mà rơi xuống ngay mặt
người phun. Thế nên có thọ nhận mới dính mắc đau khổ, không thọ nhận thì an vui
hạnh phúc. Từ đây về sau chúng ta có nghe ai nói gì về mình, dù tốt hay xấu, chớ
nên thọ nhận thì sẽ được an vui.
Tuy có chướng duyên bên ngoài mà chúng
ta biết hóa giải, không thọ nhận, đó là chúng ta làm chủ được mình. Không phải
cầu an suông, mà phải có người thử thách để có dịp coi lại mình đã làm chủ được
mình chưa. Nếu còn buồn giận vì một vài lí do bất như ý bên ngoài. Đó là chúng
ta chưa tập làm chủ mình. Phật Ngài đâu phải là thần thánh mà che chở cho ai được.
Một ông thầy tốt có thương học trò cách mấy cũng không học dùm nó được. Nếu
thay trò học được thì còn gì là nhân quả ở đời. Vậy mà hầu hết chúng ta đến với
tín ngưỡng, cứ theo thói quen, biến các Ngài thành người bảo hộ.
Đa số chúng ta có cái tật nghe người nói
không tốt về mình qua miệng người thứ hai , thứ ba, thì tìm phăng cho ra manh mối
để thọ nhận rồi nổi sân si phiền não, đó là kẻ khờ, không phải người trí…
Như tảng đá kiên cố
Không gió nào lay động
Cũng vậy giữa khen chê
Người trí không dao động. (P.C)
Sưu
tầm