“Đã
mang lấy một chữ tình,
Khư khư mình buộc lấy mình vào trong,
Vậy nên những chốn thong dong,
Ở không yên ổn ngồi không vững vàng,
Ma đưa lối quỷ đưa đường,
Lại tìm những chốn đoạn trường mà đi”.
(Nguyễn Du)
Khi cảm xúc yêu đương bùng vỡ thì chúng
ta không tự chủ được nữa, mọi nhận thức hay phản ứng đều vượt tầm kiểm soát.
Chúng ta cứ lầm lũi lao tới phía trước như kẻ mộng du mà không ý thức được mình
đang đi đâu, dù sắp bước vào hầm hố.
Vì cảm xúc yêu đương mãnh liệt như thế
nên nó rất dễ lấn át lý trí và lấn át cả những liên hệ tình cảm khác. Chẳng
trách sao ai yêu rồi ít nhiều cũng trở nên mù quáng, thấy đối tượng mình yêu rất
khác với mọi người, thấy đó là một màu hồng tuyệt hảo. Thậm chí có khi chúng ta
muốn dâng tặng cả cuộc đời mình cho họ, nên chúng ta đã mạnh dạn tuyên bố “yêu
hết mình”. Mà thực chất là chúng ta không kiềm chế nổi cảm xúc của mình, chứ
không phải vì chúng ta muốn phụng sự cuộc đời họ. Bởi khi màu hồng ấy trong mắt
ta bắt đầu nhạt phai, thì chúng ta cũng vội vàng tìm cách rút lui.
Người xưa hay nói “kính nhi viễn chi”, ở
cách xa nhau mới kính trọng nhau. Điều này cũng đúng, tại vì khi ở gần nhau thì
chúng ta rất dễ thấy những khuyết điểm của nhau rồi khinh thường nhau. Một phần
do cái ước muốn được sống chung nhau đã được thỏa mãn, chúng ta quá tin cuộc hội
ngộ này sẽ bền vững mãi mãi, nên chúng ta không còn cố gắng để giữ mãi hình ảnh
đẹp trong mắt người kia nữa, trái lại chúng ta tự làm xấu mình đi bằng những
cách sống buông thả theo cảm tính của riêng mình mà không quan tâm tới cảm nhận
của đối phương.....
Kết cục...
Quay lưng....
Mình chia tay nhau nhé!