Tận mắt thấy người chạy nạn
ngày một nhiều, Vương Lão Lục cũng vác trên lưng tất cả tài sản của mình là một
túi khoai lang, gia nhập vào dòng người chạy nạn.
Đi đến nửa đường, lão Lục
gặp hai cha con đang đói lả, trên lưng người cha cũng cõng một cái túi rất nặng.
Người này thấy lão Lục
cõng nhiều khoai lang trên lưng như vậy, liền hỏi xin lão một củ cho con ăn
nhưng lão Lục không chịu.
Người này bèn nói: “Vậy ông
bán cho tôi được không?”, vừa nói vừa đẩy toàn bộ túi bạc trên lưng mình xuống
đất.
Lão Lục nhìn không chớp mắt
vì cả đời ông ta nằm mơ cũng chưa bao giờ thấy nhiều bạc như vậy.
Lão liền vứt túi khoai
lang xuống, cõng ngay túi bạc lên lưng vội vã lên đường vì sợ hai cha con người
này đổi ý.
Vài ngày sau, rốt cục lão
không đi được nữa vì quá đói, trên đường đi lão không tìm được bất kể thứ gì để
mua ăn.
Hai cha con người đã mua
khoai lang, rất nhanh đã vượt qua lão.
Lão nhìn túi khoai trên
lưng của người kia thì bắt đầu hối hận, bèn bước lên phía trước hỏi mua lại số
khoai lang trên, thế nhưng vô luận như thế nào người đó cũng không chịu bán.
Lão Lục thất vọng ngồi rạp
xuống đất, ôm túi bạc trong người, đói khát mà chết.
Lão Lục đi gặp Diêm Vương.
Diêm Vương nói: “Ta vốn định cho ngươi một cơ hội phát tài, không muốn lấy mạng của ngươi. Thế nhưng, người thật sự là vì tiền mà chết!”
Lão Lục nói: “Kiếp trước
tôi nghèo kiết xác, kiếp này tôi không muốn lại làm người nghèo nữa”.
Diêm Vương nói: “Kỳ thực,
kiếp trước của ngươi cũng không phải nghèo, bởi chỉ cần ngươi bán một nửa khoai
lang và lấy nửa túi bạc kia. Ai bảo ngươi bán toàn bộ số khoai đó? Vậy thôi,
nói chuyện kiếp này vậy, ta hỏi người, kiếp này ngươi có hai lựa chọn, một là vạn
người nuôi sống một mình ngươi, hai là một mình ngươi nuôi sống vạn người,
ngươi muốn cái nào?”
Lão Lục nghe xong, không
lưỡng lự đáp: “Nhất định là người được vạn người nuôi sống! Sau đó, lão vui vẻ
nghìn lần cảm tạ thiên ân mà rời đi!”
30 năm sau, lão Lục lại trở
lại trước mặt Diêm Vương, ca thán rằng Diêm Vương lừa gạt lão.
Diêm Vương cười nói: “Sao
lại nói ta lừa gạt ngươi?”
Lão Lục nói: “Nghe lời của
ngài, tôi cả đời là tên ăn mày”.
Diêm Vương nói: “Vậy là
đúng rồi! Vạn người nuôi sống một người chẳng là ăn mày thì còn là gì! Ngươi
không thể trách ta, chỉ có thể trách ngươi quá tham lam”.
Lão Lục nghe xong, liền cầu
xin Diêm Vương: “Diêm Vương lão gia, đời kế tiếp của tôi, cầu xin ngài nhất định
cho tôi những ngày tháng tốt lành!”
Diêm Vương nói: “Vậy nhé!
Hiện nay ngươi có hai con lựa chọn tốt: Một là trông coi một núi vàng, hai là
trông coi một mảnh đất, ngươi muốn cái nào?”
Lão Lục lúc này cẩn thận
chọn lựa, nghĩ ngợi, cảm thấy trông coi núi vàng vẫn là tốt hơn.
Diêm Vương nhìn bóng dáng
lão Lục đã đi xa, bèn nói: “Con người này đúng là mệnh nghèo mà!”
Chúng tiểu quỷ hỏi tại
sao? Diêm Vương liền nói: “Trông coi mảnh đất, trên thực tế là làm một vị quan
lớn; mà trông coi núi vàng kia, lại chỉ là làm một con chuột, ngồi mà coi kho
thóc thôi!”
***
Cuộc đời bạn do chính
chính bạn mà ra. Trên cùng một con đường, có người đi chậm, có người chạy băng
băng, có người thì đi xe,… Phương thức khác nhau, kết quả sẽ khác nhau. Vận mệnh
giống nhau, có người cười mà chống chọi, có người lại khóc cầu xin, có người im
lặng chấp nhận,… đều là thái độ khác nhau, kết quả sẽ khác nhau. Không ai có
thể quy định cách sống của bạn, hết thảy đều là do bạn lựa chọn cho chính mình.
Con người với tính cách khác nhau, lựa chọn sẽ khác nhau, lựa chọn khác nhau
thì vận mệnh cũng sẽ theo đó mà khác nhau.