Thật
khó có thể diễn tả cảm tưởng của tôi khi trở lại Ai Cập.
Quang cảnh Memphis không khác xưa bao nhiêu, phố xá vẫn đông đúc
náo nhiệt, các phiên chợ vẫn họp, người mua bán ồn ào tấp nập nhưng tôi thấy
chung quanh cung điện có rất nhiều binh sĩ bố trí canh phòng cẩn thận như đề
phòng một chuyện gì. Tôi bước vào đại điện, nơi Pharaoh thiết triều nhưng lúc
đó triều đình không họp mà chỉ có một số tướng sĩ đang bao quanh một tấm bản đồ
lớn, vẽ những chỗ đóng quân và các vị trí trọng yếu.
Một vị tướng đang sang sảng ra lệnh cho tướng sĩ phải điều động
quân đội ra sao, cho bố trí phòng thủ như thế nào. Phải chăng họ cũng đã biết
người Hitites đang chuẩn bị tấn công?
Tôi bước đến gần và nhận ra viên tướng nọ chẳng phải ai xa lạ mà
chính là Horemheb. Nhìn thấy tôi, hắn ngẩn người ra một lúc như không tin ở mắt
mình:
- Sinuhe? Phải Sinuhe đấy không?
- Chính tao đây.
Horemheb bước đến trước mặt tôi ngỡ ngàng trong giây lát rồi nói
nhỏ:
- Sinuhe, chắc hẳn mày cũng biết việc Pharaoh đã tuyên án tử
hình…
- Dĩ nhiên tao biết.
Horemheb bối rối, ngập ngừng nhìn quanh rồi hỏi nhỏ:
- Nếu đã biết thế thì mày trở về đây làm gì?
Thì ra hắn vẫn còn lo cho tôi, nhưng tôi thản nhiên:
- Tao cần báo tin về việc người Hitites đang chuẩn bị tấn công
Ai Cập.
Horemheb tỏ ra bình tĩnh:
- Tao biết! Các thám tử của tao đã báo cáo đầy đủ.
- Nếu vậy hẳn quân sĩ Ai Cập đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó?
- Dĩ nhiên rồi.
- Tốt lắm! Hẳn thám tử của mày biết rõ về sự chênh lệch vũ khí
giữa hai bên?
- Mày nói cái gì chênh lệch, tao không hiểu?
Thì ra Horemheb chưa biết bí mật của người Hitites. Tôi chỉ tay
vào thanh gươm đeo bên hông của Horemheb:
- Mãy hãy rút gươm ra đi.
- Cái gì? Mày nói gì?
Tôi rút thanh gươm của người Hitites ra rồi nhìn thẳng vào mặt
Horemheb nói lớn:
- Mày chém thử vào lưỡi gươm của ta thì biết.
Horemheb nhíu mày:
- Sinuhe, mày không đùa đấy chứ? Có bao giờ mày sử dụng gươm
đâu?
- Mày cứ thứ xem.
Horemheb rút gươm ra nhưng vẫn e ngại:
- Sinuhe, hãy cẩn thận! Tao không thích đùa đâu!
Hiển nhiên Horemheb không có ý hại tôi. Tôi nói khích:
- Mày cứ ra tay đi, tao sẵn sàng đây!
Horemheb vung kiếm chém thẳng vào lưỡi gươm của tôi nhưng vì hắn
cố ý nới tay nên khi hai lưỡi gươm vừa chạm nhau, hắn đã rút tay lại, do đó lưỡi
gươm của hắn chỉ bị mẻ một miếng. Tôi bật cười:
- Này Horemheb, không lẽ mày lại yếu đến thế hay sao?
Horemheb vung tay ra, lần này hắn chém khá mạnh. Sau một tiếng
kêu chát chúa, lưỡi gươm của hắn gẫy lìa. Horemheb giật mình lùi lại nhìn thanh
gươm gẫy rồi chăm chăm nhìn vào lưỡi gươm của tôi. Tôi bèn xoay gươm lại, chìa
cán ra đưa cho hắn:
- Mày hãy lấy thanh gươm này chém thử vào một bộ giáp trụ xem
sao.
Horemheb vội vã cầm lấy thanh gươm rồi quay qua viên sĩ quan hầu
cận, ra lệnh cho người này cởi bỏ bộ giáp trụ bằng sắt trên người ra. Hắn vung
kiếm chém mạnh vào đó. Lưỡi gươm xuyên thẳng qua bộ áo giáp như cắt một miếng
bánh. Toàn thể tướng sĩ quanh đó đều giật mình.
Horemheb quay qua hỏi tôi:
- Sinuhe, mày lấy cây gươm này ở đâu ra vậy?
- Đó là vũ khí mới của người Hitites. Trong bao năm nay, họ đã
bí mật rèn những thanh gươm sắc như thế này để chuẩn bị chiến tranh.
Mọi người trong phòng đều im lặng, không ai dám thốt lên câu
nào.
Horemheb suy nghĩ một lúc rồi cười nhạt tuyên bố:
- Này Sinuhe, việc này tao không thể quyết định được mà phải
trình với Pharaoh để xin chỉ thị. Mày hãy theo tao lên đường đi Tel El Amarna
ngay.
Horemheb vội ra lệnh thắng một cỗ xe song mã để lên đường. Đây
là lần thứ hai tôi và Horemheb cưỡi xe ngựa như thế này. Nhớ lại kỷ niệm lần đầu
cưỡi xe ngựa đi săn sư tử, tôi không khỏi cảm khái. Horemheb im lặng không nói
gì nhưng khi xe vừa đi được một quãng xa thì hắn bật lên một tràng cười sảng
khoái:
- Này Sinuhe, mày có nhớ khi xưa tao với mày đi săn sư tử không?
- Dĩ nhiên tao nhớ chứ.
- Thấm thoát đã hơn mười năm rồi nhỉ, biết bao chuyện đổi thay…
- Đúng thế.
Horemheb quay qua nhìn thẳng vào mặt tôi:
- Này Sinuhe, tao chắc mày giận tao vô cùng?
- Tại sao mày lại hỏi thế?
Horemheb im lặng một lúc như hồi tưởng chuyện xưa rồi thong thả:
- Nếu khi đó mày bình tĩnh hơn thì mọi việc đã không xảy ra một
cách đáng tiếc như vậy. Suốt mười năm nay tao vẫn mong có dịp để giải thích với
mày về nguyên nhân việc ấy.
"Hôm ấy tao đang huấn luyện quân sĩ luyện tập võ nghệ
thì công chúa Baketamon ở đâu bước đến.
- Này Horemheb, ta muốn nhờ ngươi một việc.
- Xin tuân lệnh công chúa.
- Ngươi đã biết ta nhờ việc gì đâu mà nhanh nhảu
thế?
- Thưa công chúa, một quân nhân chuyên nghiệp
lúc nào cũng phải sẵn sàng.
Công chúa Baketamon bật cười ha hả:
- Thôi đi, cái gì mà quân nhân chuyên nghiệp…
Con nhà đi bán hàng rong ngoài chợ thì đúng hơn.
Tao giận run lên, thì ra lý lịch hèn hạ mà tao
giấu kỹ đã bị đám thám tử triều đình truy lùng ra được. Tao đành gượng cười:
- Công chúa quả có mắt tinh đời. Xin ngài ban
chỉ thị.
- Ta rất quan tâm về tình trạng hiện nay của
Sinuhe. Ta biết hắn đang say mê một cô gái giang hồ và ta muốn ngươi giúp hắn
thoát khỏi cạm bẫy của đứa con gái thành Babylon kia.
- Tưởng gì chứ chuyện đó thì quá dễ. Công chúa
chỉ cần hạ lệnh quăng con điếm đó vào hầm sư tử là xong.
- Không được. Nếu ta giết nó thì Sinuhe sẽ đau
khổ và oán hận ta suốt đời. Một kẻ si tình như hắn có thể liều lĩnh chết theo
con điếm đó không chừng.
- Công chúa quả biết rõ tâm lý đàn ông. Hiển
nhiên một kẻ hiền lành như Sinuhe có thể hành động ngu xuẩn như thế. Tuy nhiên
kẻ này chỉ biết dụng kiếm chứ không biết làm gì khác.
- Nhưng… nhưng hắn là bạn của ngươi.
- Horemheb này không thích can thiệp vào đời tư
người khác.
Công chúa Baketamon nổi giận:
- Nhưng đây là lệnh của ta.
- Nếu công chúa ra lệnh, kẻ này sẽ chém đầu đứa
con gái giang hồ kia ngay, nhưng hậu quả ra sao thì Horemheb này không chịu
trách nhiệm.
Công chúa Baketamon lạnh lùng:
- Ngươi đúng là kẻ chỉ biết dùng võ lực chứ
không biết dùng mưu. Ta muốn Sinuhe hoàn toàn quên hẳn đứa con gái giang hồ kia
và ngươi phải làm chuyện đó cho ta. Ta muốn ngươi dùng tất cả khả năng để quyến
rũ đứa con gái giang hồ kia trước mặt Sinuhe, cho hắn thấy rằng con bé đó chỉ
là một đứa hèn hạ, dơ bẩn, không xứng đáng với hắn.
Tao không hiểu sao một công chúa quyền quí lại
chú ý đến tên y sĩ quèn như mày. Tuy nhiên tao biết Baketamon là người lẳng lơ,
có nhân tình khắp nơi nên biết đâu mày chẳng tốt số, lọt vào mắt xanh của cô ả.
Tao suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Nếu thế, xin công chúa hãy cởi xâu chuỗi ngọc
trên cổ kia đưa cho kẻ này.
- Chưa xong việc mà ngươi đã đòi thưởng công
hay sao?
- Hiện nay đám quân sĩ của kẻ này đang nhìn thấy
chúng ta nói chuyện. Họ không hiểu tại sao công chúa lại đến gặp thằng bán bánh
vừa được thăng chức chỉ huy ngự lâm như thế này. Nếu công chúa trao cho kẻ này
xâu chuỗi ngọc thì họ sẽ nghĩ công chúa và kẻ này có tình ý chi đó. Chỉ có món
quà đặc biệt như thế, Horemheb này mới có thể gặp đứa con gái Babylon được.
Công chúa Baketamon gật đầu khen ngợi:
- Hay lắm! Ngươi quả là đa mưu. Ta không ngờ chỉ
thoáng giây mà ngươi đã nghĩ ra mưu mẹo như thế…
- Cám ơn công chúa đã khen… thằng con nhà bán
hàng rong này.
Hiển nhiên chỉ vài hôm sau, dư luận đã đồn tao và công chúa có
tình ý với nhau và công chúa đã tặng tao xâu chuỗi ngọc. Tao cho đàn em phao đồn
tin này khắp các trà đình tửu quán rồi đến tìm Nefer. Trước đó tao cho một đàn
em giả làm lái buôn đến gặp mày và dàn xếp cho mày lọt vào biệt thự đó. Hiển
nhiên với món quà đặc biệt như chuỗi ngọc của công chúa, Nefer không ngần ngại
tiếp tao và đúng như tao đã dự tính, mày bắt gặp tụi tao rồi nổi cơn ghen…"
Tôi im lặng, mồ hôi toát đầy áo. Horemheb tiếp tục:
- Này Sinuhe, chúng ta là bạn tâm giao từ nhỏ. Dù thằng Horemheb
này có tồi bại thế nào thì cũng không thể tranh giành một đứa con gái với bạn của
nó được. Lúc đó tao muốn giải thích nhưng mày đâu có nghe. Mày điên cuồng xông
đến đấm đá tao túi bụi. Nếu bình tĩnh hơn thì mày phải tự hỏi tại sao một kẻ võ
nghệ cao cường như tao lại cắm đầu bỏ chạy như thế? Mày biết rõ thằng Horemheb
này có bao giờ sợ ai đến nỗi phải bỏ chạy thục mang như thế đâu? Tuy nhiên tao
cũng không trách mày được, tao biết đàn ông khi ghen tuông sẽ hành động như thế
nào. Hiển nhiên khi tao bỏ chạy thì mày trút cơn giận lên Nefer, mày xông đến
bóp cổ nó và bị đám gia nhân đánh cho một trận thừa chết thiếu sống. Này
Sinuhe, lúc đó tao vẫn ẩn núp gần đó để ngầm bảo vệ mày. Tao đã chứng kiến cảnh
mày bị quăng ra đường và nghe mày khóc lóc, chửi mắng, thề thốt, nguyền rủa
lung tung. Mày thề sẽ không bao giờ nhìn mặt bất cứ một đứa đàn bà nào nữa. Tao
mừng thầm vì mày đã tỉnh ngộ, sau đó tao thấy mày thất thểu bỏ về Thebes…
Tôi im lặng nhưng trong lòng vô cùng xúc động. Quả thật tôi đã
ghen với Horemheb một cách vô lý và không đủ sáng suốt để phân tích mọi việc.
Dĩ nhiên khi si mê, người ta thường mù quáng nhưng điều đáng tiếc là tôi đã để
một việc ghen tức tầm thường như vậy chi phối mình trong bao năm qua.
Tôi quay qua Horemheb nói nhỏ:
- Tao rất tiếc… quả thật… tao không ngờ sự việc lại như vậy…
- Không đâu! Chính tao là đứa có lỗi vì đã đưa mày đến gặp
Nefer. Tao không ngờ một việc nhỏ lại gây hậu quả lớn đến thế! Sau đó mày bỏ đi
biệt tích, tao đã cho người tìm kiếm khắp nơi mà không thấy…
Tôi đưa tay nắm chặt lấy tay Horemheb. Hắn cũng xiết chặt tay
tôi. Chưa khi nào tình bạn giữa chúng tôi lại đằm thắm như vậy.
Horemheb lên tiếng:
- Tao rất mừng khi thấy mày vẫn bình an trở về. Tao mong rằng với
tin tức quan trọng về thanh gươm của người Hitites, Pharaoh sẽ xóa bỏ tội lỗi
cho mày. Ngoài ra tao cũng phải cám ơn mày rất nhiều, vì nếu không, kẻ lãnh ấn
tiên phong cầm quân ra trận chính là tao và hiển nhiên sẽ là nạn nhân đầu tiên
của cây gươm này.
Tôi cảm động nắm chặt tay Horemheb:
- Này Horemheb, khi xưa chúng mình đã thề trước mặt thần Osiris
là coi nhau như anh em ruột thịt, vậy mà hơn mười năm nay tao đã nghĩ lầm về
mày, tao rất hối hận.
Horemheb lắc đầu:
- Tao không thể trách mày được. Đáng lẽ tao phải biết rằng mày
chưa hề có kinh nghiệm về chuyện tình ái. Này Sinuhe, tao đã thề sẽ bảo vệ mày
thì dù gặp khó khăn thế nào tao cũng cố gắng hết lòng. Khi Pharaoh tuyên án tử
hình mày, tao vô cùng lo sợ và không biết phải làm gì. May thay chẳng ai biết
mày trốn ở đâu… Thật ra chuyện này cũng chỉ vì đám giáo sĩ thờ thần Amun…
- Tại sao các giáo sĩ lại dính vào việc này?
- "Hẳn mày cũng biết Pharaoh Akhenaten chủ trương cải cách
xã hội và tôn giáo. Điều này đụng chạm đến quyền lợi nhiều người, nhất là giới
giáo sĩ mà tiêu biểu là giáo sĩ phái Amun tại Thebes. Từ trước đến nay, nhóm
này vẫn được các Pharaoh tin dùng nên họ có nhiều quyền lợi đáng kể. Từ khi lên
ngôi Pharaoh, Akhenaten chủ trương tôn sùng Thái Dương, biểu tượng bằng chiếc
dĩa tròn chứ không tin vào giáo điều của phái Amun nên nhóm giáo sĩ này hết sức
bất mãn.
Akhenaten cho rằng con người có thể trực tiếp học hỏi các chân
lý trong vũ trụ, tượng trưng qua ngôi Thái Dương, mà không cần phải nhờ đến sự
trung gian của các giáo sĩ. Do đó thay vì tôn thờ ánh sáng (Amun) xuất phát từ
vầng Thái Dương, con người có thể tiếp xúc thẳng với vầng Thái Dương qua biểu
tượng là chiếc dĩa tròn. Điều này hoàn toàn khác với chủ trương của các giáo sĩ
phái Amun vốn cho rằng chỉ riêng giới giáo sĩ mới có thể giao tiếp với chân lý
qua các thần linh trung gian, tiêu biểu bằng Ánh Sáng (Amun) xuất phát từ vầng
Thái Dương, chứ không thể trực tiếp đến thẳng với Thái Dương được.
Sự khác biệt về căn bản này đã tạo ra nhiều cuộc tranh chấp
trong triều.
Khi hoàng tử Teay bị bệnh, phe giáo sĩ muốn Pharaoh Akhenaten
thân hành mang lễ vật đến đền thờ Amun tại Thebes, cầu xin cho hoàng tử khỏi bệnh.
Nhưng Akhenaten cho rằng việc chữa bệnh là thẩm quyền của giới y sĩ chứ không
phải của giáo sĩ. Thay vì cầu xin thần quyền Amun, ông lại đề cao khoa học và
chủ trương để các y sĩ chữa bệnh cho hoàng tử. Là quan ngự y của Pharaoh, mày
vô tình bị kẹt vào vòng tranh chấp này. Pharaoh Akhenaten tin vào khả năng chữa
bệnh của mày nên cho người đi kiếm, không ngờ tìm mãi mà mày vẫn biệt vô âm
tín.
Vài hôm sau, bệnh tình hoàng tử trở nên trầm trọng và sau cùng
thì việc phải đến đã đến. Cái chết của hoàng tử Teay là một thất bại lớn của
Akhenaten, ông vừa mất con vừa mất mặt với triều đình. Hiển nhiên nhóm giáo sĩ
thờ thần Amun đã khai thác triệt để việc này và cho rằng các thần linh đã trừng
phạt Pharaoh. Để giữ thể diện cho Pharaoh, một số quan triều đã trút trách nhiệm
lên này vì lúc hoàng tử đang đau nặng mà quan ngự y lại vắng mặt thì còn ra thể
thống gì nữa. Bất đắc dĩ, Pharaoh đành phải tuyên án tử hình như thế…"
Horemheb im lặng một lúc rồi nói tiếp:
- "Hiện nay uy tín của Pharaoh bị giảm sút rất nhiều. Việc
cải cách xã hội của ông khiến giới quí tộc bất mãn. Việc thay đổi tôn giáo, đi
ngược truyền thống cố hữu đã khiến giới giáo sĩ khó chịu và họ bắt đầu liên kết
với nhau. Mấy năm nay lại bị các thiên tai như hạn hán, mất mùa xảy ra khắp nơi
nên giới giáo sĩ đổ lỗi tại Pharaoh không chịu dâng cúng lễ vật cho Amun nên Ai
Cập bị trừng phạt như thế.
Khi xưa dân chúng thấy việc cải cách của Akhenaten đem lại cho họ
sự thoải mái, tự do nên ai cũng tin tưởng, nhưng mấy năm nay mùa màng thất thu,
nạn hạn hán kéo dài thì họ đâm ra hoang mang, sợ hãi. Qua sự đồn đãi của giới
giáo sĩ, một số đã bắt đầu nghi ngờ tài lãnh đạo và chủ trương cải cách của
Akhenaten. Tình hình Ai Cập lúc này không yên ổn như xưa, dân chúng đói khổ vì
thiên tai, quan lại bất mãn vì mất quyền lợi, các giáo sĩ mất ảnh hưởng, phao
vu những tin thất thiệt nên xã hội bắt đầu rối loạn, mất an ninh."
Horemheb dừng ngựa,chỉ tay về phía trước:
- Hãy nhìn kìa! Đó là Tel El Amarna, thủ đô mới của Ai Cập.
Pharaoh Akhenaten đã chán cảnh Memphis với những đền thờ Amun nên ông cho dời
đô về đây và xây cất đền thờ Aten…
Trên sa mạc hoang vu, một thành phố nguy nga tráng lệ được xây cất
với những đền đài, lăng tẩm, các cột trụ bằng đá hàng hàng lớp lớp. Chiếc xe ngựa
dừng lại trước cửa một ngôi đền lớn, kiến trúc hùng vĩ. Toán binh sĩ giữ cửa vội
vã bước ra nghênh đón.
Horemheb hất hàm hỏi:
- Pharaoh đang ở đâu?
- Ngài đang chuẩn bị hành lễ trước đền Aten.
- Các ngươi hãy đưa chúng ta đến đó ngay.
Toán lính vội vã mở đường. Horemheb và tôi theo sau. Đó là một đền
thờ với những cột trụ bằng đá to lớn đang được xây cất dở dang, chính giữa ngôi
đền làm một bàn thờ lộ thiên, trên đặt tấm bia đá lớn khắc hình ngôi Thái
Dương, tiêu biểu bằng chiếc dĩa tròn. Pharaoh Akhenaten và hoàng hậu Nefertiti
đang đứng trước đó, chuẩn bị hành lễ. Nghe tiếng động, ông quay lại thấy chúng
tôi bèn ra hiệu cho chúng tôi đến gần.
Horemheb lo lắng:
- Mày hãy đứng yên tại đây để tao nói chuyện với Pharaoh trước.
Nếu thấy ngài vẫn còn giận thì tao sẽ giả bộ bắt giam mày rồi đưa mày đi chỗ
khác.
Horemheb bước thẳng đến trước mặt Pharaoh Akhenaten. Tôi giữ ý,
đứng yên tại chỗ. Đã lâu không gặp Akhenaten, tôi thấy ông khắc khổ, già nua
hơn trước rất nhiều. Horemheb quì xuống báo cáo mọi việc, hắn còn rút thanh
gươm kỳ lạ của người Hitites đưa cho Pharaoh xem. Akhenaten không để ý đến
thanh gươm mà quay lại vẫy tay ra hiệu gọi tôi đến gần:
- Này Sinuhe, đã lâu lắm không gặp ngươi, không ngờ ngươi lại
lưu lạc đến tận xứ Palestine…
- Kính thưa Pharaoh, kẻ có tội này…
- Khoan đã, ta nghe nói ngươi đã mang được thanh gươm của người
Hitites về đây. Công lao này quả không nhỏ. Nhưng làm sao người Hitites lại để
cho ngươi mang một thanh gươm quí như thế này về Ai Cập?
Tôi bèn đem hết mọi việc ra kể lại cho Pharaoh nghe. Akhenaten
im lặng suy nghĩ rồi lắc đầu:
- Ta đã cho sứ giả mang nhiều phẩm vật qua tặng cho quốc vương xứ
Hitites để hàn gắn việc cũ nhưng không ngờ họ vẫn chưa quên được mối thù xưa…
Horemheb vội vã xen vào:
- Kính thưa Pharaoh, hiện nay tình thế cấp bách, xin ngài ban chỉ
thị để kẻ này chuẩn bị đối phó. Nếu người Hitites đã có những vũ khí sắc bén
như vậy thì chúng ta không thể sử dụng các chiến thuật cũ được nữa mà phải dùng
cách khác. Trong lúc này, quân sĩ đang cấp tốc sản xuất cung tên để tấn công
trước…
- Tại sao ngươi lại muốn tấn công trước?
- Thưa Pharaoh. Kẻ này muốn lợi dụng lúc đêm khuya sử dụng tên lửa
để tấn công trước khi quân sĩ Hitites kịp mặc giáp trụ. Chỉ có cách đó mới mong
tránh được tổn thất…
Tôi giật mình khâm phục khả năng phối trí thần tốc của Horemheb.
Trong một thời gian ngắn, hắn đã nghĩ ra cách sử dụng hỏa công để đối phó với
những thanh kiếm sắc bén của người Hitites kia. Pharaoh Akhenaten lắc đầu:
- Ta không muốn như vậy, chúng ta phải tránh sự giết chóc…
Horemheb quì mọp xuống năn nỉ:
- Hiện nay quân lực Hitites rất hùng mạnh, lại có vũ khí sắc
bén, nếu để họ tấn công trước thì chúng ta sẽ thua mãi. Theo kẻ này, chỉ có
cách ra tay trước, dùng tên lửa đốt cháy doanh trại của họ. Khi lính Hitites hoảng
hốt, chưa kịp mặc giáp trụ thì kẻ này sẽ cho quân sĩ dùng cung nỏ, tấn công từ
xa để tránh tổn thất. Mặt khác xin Pharaoh ra lệnh cho các tướng lãnh điều động
quân sĩ vượt sa mạc, tấn công thẳng vào kinh đô của người Hitites. Họ dốc toàn
lực ra đánh chúng ta, ắt phải bỏ trống kinh đô nên chúng ta cần chiếm thượng
phong tấn công vào xứ họ trước. Thấy kinh đô nguy ngập, họ phải rút quân về cứu
viện thì chúng ta sẽ hai mặt giáp công và có cơ hội đoạt phần thắng…
Akhenaten lắc đầu:
- Không được! Ta không muốn có sự giết chóc như thế. Ngươi hãy
thu xếp để ta đến gặp hoàng đế xứ Hitites.
Horemheb sửng sốt:
- Tại sao lại thế? Thằng lính này thà chết chứ không bao giờ chịu
nhục để Pharaoh phải đầu hàng như vậy.
Akhenaten nghiêm giọng:
- Ai bảo ta sẽ đầu hàng? Ta có cách giải quyết riêng của ta. Các
ngươi hãy cho sứ giả đến nói với hoàng đế xứ Hitites rằng ta muốn gặp riêng ông
ta để nói chuyện.
Tôi vội vã lên tiếng:
- Thưa Pharaoh, kẻ này đã nói hết lời nhưng người Hitites quyết
gây chiến…
Akhenaten mỉm cười ôn tồn nói:
- Việc ưu tiên của ta hiện nay là tránh sự giết chóc vô ích này.
Horemheb lắc đầu:
- Xin Pharaoh nghĩ lại, nếu không ra tay trước, người Hitites sẽ
tràn vào lãnh thổ chúng ta và như thế số người Ai Cập chết vì vũ khí lợi hại của
họ không phải là ít.
- Ta muốn bảo vệ sinh mạng dân chúng cả hai xứ chứ không riêng
cho Ai Cập. Do đó ta muốn gặp vua xứ Hitites để thảo luận việc đem lại hòa bình
cho toàn miền này. Ý ta đã quyết, các ngươi chớ nhiều lời.
Akhenaten quay qua tôi:
- Này Sinuhe, ngươi đã có dịp tiếp xúc với vua xứ Hitites nên có
thể thu xếp cho ta gặp ông ta càng sớm càng tốt. Bây giờ các ngươi hãy lui ra để
ta còn làm lễ dâng hương cho Aten.
Vừa bước ra khỏi ngôi đền. Horemheb khó chịu:
- Tình thế cấp bách như thế mà Pharaoh cứ lo cúng lễ Aten thì có
khác gì đám giáo sĩ lúc nào cũng chỉ biết cầu xin thần Amun, rốt cuộc chỉ có
đám binh sĩ như tao là lãnh mọi hậu quả.
Chúng tôi vừa ra đến cổng thành thì từ xa một đoàn quân sĩ ở đâu
kéo đến, dẫn đầu là một viên tướng mặc giáp trụ oai nghiêm: Tể tướng Smenkere.
Ông dừng ngựa trước mặt Horemheb:
- Ta vừa nhận được tin mật báo của ngươi nên thân hành đem toàn
bộ binh mã đến đây. Ngươi đã lấy được chỉ thị của Pharaoh chưa?
Horemheb kể lại mọi sự cho Smenkere. Viên tướng già lắc đầu
than:
- Nếu lúc này không tấn công ngay thì còn đợi đến bao giờ? Này
Horemheb, kế hoạch của ngươi tuy táo bạo nhưng ta thấy có thể thi hành được. Ta
sẽ mang quân sĩ vòng qua sa mạc để tấn công kinh đô của người Hitites nếu ngươi
có thể cầm chân họ tại đây trong ít hôm.
Horemheb gật đầu nói nhỏ:
- Tể tướng cứ theo kế hoạch mà thi hành. Một mặt chúng ta thu xếp
cho Pharaoh gặp vua xứ Hitites nói chuyện, nếu việc thương thuyết không thành,
chúng ta sẽ tấn công ngay.
Smenkere quay qua nghiêm khắc nhìn tôi:
- Này Sinuhe, khi xưa ta đã khuyên ngươi hãy chuyên tâm lo việc
tinh thần như cha mẹ ngươi. Tại sao ngươi lại dính vào những việc phiền toái
như thế này?
Horemheb ngạc nhiên:
- Kính thưa Tể tướng, Sinuhe có công đã mang về được bí mật quân
sự của người Hitites…
Smenkere cắt ngang:
- Ta không muốn Sinuhe dính dáng vào việc triều chính trong lúc
này. Đây là lệnh của ta…
- Nhưng Pharaoh muốn Sinuhe thu xếp…
Smenkere trừng mắt gạt đi:
- Ta không muốn Sinuhe dính vào những việc đó. Hãy tìm người
khác…
Smenkere chăm chú nhìn tôi rồi lạnh lùng nói:
- Này Sinuhe, ngươi cần ý thức rõ rệt về con đường mà ngươi đang
theo đuổi. Ngươi có thể làm một vị quan triều như chúng ta, hưởng những vui sướng
vật chất cũng như những phiền toái, lo sợ, hoặc đi theo con đường lý tưởng như
cha mẹ ngươi, sống thoải mái về tinh thần và chấp nhận những thử thách mà con
đường này đòi hỏi. Ngươi không thể có thái độ nửa chừng được vì không những nó
đem đến cho ngươi những đau khổ, dằn vặt mà còn mang sự bất hạnh cho những người
chung quanh nữa.
Tôi biết Smenkere muốn nói đến cái chết bi thương của cha mẹ tôi
nên im lặng cúi đầu không nói gì. Viên tướng già quay qua nói với Horemheb:
- Thôi ta lên đường đây! Ngươi khéo cầm cự với bọn Hitites. Nếu
không có tin tức gì, ta sẽ theo đúng kế hoạch tấn công xứ Hitites.
Smenkere vung tay ra lệnh, đoàn quân vội vã lên đường. Horemheb
lẩm bẩm:
- Smenkere xứng đáng là một vị anh hùng.
Vì đã có lệnh của Smenkere nên Horemheb cho người liên lạc, giàn
xếp cuộc tiếp xúc giữa Akhenaten và quốc vương xứ Hitites. Phần tôi được lệnh tạm
trú trong doanh trại gần đó chờ kết quả. Vài hôm sau, vào lúc nửa khuya tôi
đang ngủ thì Horemheb ở đâu hốt hoảng chạy vào:
- Sinuhe! Mày cần phải đi với tao ngay!
- Chuyện gì vậy?
Horemheb không trả lời mà vội vã kéo tôi lên xe ngựa phóng nhanh
ra sa mạc. Xe đi được một quãng ngắn hắn mới giải thích:
- Pharaoh đang trên đường đi gặp vua xứ Hitites, bất ngờ lại lên
cơn động kinh như hôm nào…
- Mày nói gì?
- Akhenaten đang lên cơn động kinh, các y sĩ điều trị cho biết
ngài cần tĩnh dưỡng nên tao muốn nhờ mày đến xem xét.
Chúng tôi đến căn lều dựng tạm trong một ốc đảo, chung quanh có
quân sĩ canh phòng cẩn thận. Horemheb tức tốc đưa tôi vào trong. Akhenaten đang
nằm bất động trên tấm da sư tử, mặt xanh như tàu lá, chân tay co quắp, miệng
sùi bọt mép. Mấy viên ngự y đang cắm cúi săn sóc cho ông.
Tôi vội cúi xuống chẩn bệnh rồi nói ngay:
- Quan ngự y nói đúng. Pharaoh không thể di chuyển được, phải
tĩnh dưỡng tại đây ít hôm. Lần này ngài bị nặng hơn lần trước…
Horemheb lo lắng nhìn vầng trăng lưỡi liềm lơ lửng trên nền trời:
- Đã đến thời điểm gặp gỡ… Nếu Pharaoh không đến thì…
Chưa lúc nào tôi cảm thấy tình trạng lại nghiêm trọng như vậy.
Dĩ nhiên nếu Akhenaten không đến điểm hẹn thì cuộc chiến sẽ xảy ra ngay.
Horemheb nghiến răng:
- Mày hãy ở đây trông nom Pharaoh, tao phải về Memphis điều động
binh sĩ.
- Lúc này đã muộn, việc điều động binh sĩ cần thời giờ. Mày hãy
để tao đến gặp vua xứ Hitites, tao sẽ…
Horemheb lắc đầu:
- Tể tướng Smenkere đã dặn tao đừng để mày dính dáng vào những
việc thị phi.
- Đây là việc bất ngờ, dù đã có kế hoạch từ trước để hai mặt
giáp công nhưng Smenkere có đi suốt ngày đêm cũng phải mất vài hôm nữa mới đến
được xứ Hitites trong khi quân đội Hitites đóng cách đây vài chục dặm. Nếu chiến
tranh xảy ra thì chắc chắn phần thắng sẽ về tay người Hitites trong lúc này.
Mày hãy để tao đến đó thuyết phục, kéo dài thời gian để mày kịp chuẩn bị.
Horemheb lẩm bẩm:
- Nếu biết thế tao đã tấn công trước từ đêm qua, ít ra cũng có
cơ hội gây tổn thất cho chúng.
- Hiện nay đã đến lúc nguy ngập, mày hãy để tao đến gặp vua xứ
Hitites. Dù sao tao cũng đã quen biết trước…
Horemheb không nói gì nhưng tôi biết hắn đang đắn đo suy nghĩ.
Sau cùng hắn xiết chặt tay tôi:
- Được rồi, mày hãy cố gắng kéo dài thời gian, tao về Memphis
chuẩn bị ứng chiến. Nếu mày có mệnh hệ gì thì tao thề sẽ không để cho bọn
Hitites yên.
Khi tôi đến địa điểm hẹn thì vua xứ Hitites cùng một nhóm quân
sĩ đang chờ sẵn. Ông lẳng lặng nhìn tôi một lúc rồi hỏi:
- Sinuhe, ngươi đến đây làm gì?
- Tôi mang một thông điệp của Pharaoh Akhenaten cho ông.
- Akhenaten không đến ư?
Sirah, vị sĩ quan có vẻ mặt lạnh lùng tỏ ra thận trọng:
- Thưa hoàng đế, nếu Akhenaten không đích thân đến đây mà chỉ
cho tên y sĩ này thay thế thì hạ thần e ngại có âm mưu gì. Xin hoàng đế ban chỉ
thị để hạ thần tấn công Ai Cập ngay.
Các vị tướng lãnh khác cũng nhao nhao lên:
- Đúng thế! Nếu Akhenaten không đích thân đến xin hàng, chúng ta
hãy tấn công ngay.
Hoàng đế Hitites bình tĩnh phất tay ra hiệu im lặng rồi nói:
- Ta chắc Akhenaten không chịu đầu hàng mà chỉ muốn kéo dài thời
gian để chuẩn bị một kế hoạch khác. Tuy nhiên ta đã dự tính trước điều này. Chắc
hẳn họ cho quân sĩ đi vòng qua sa mạc để đánh úp Hitites…
Tôi giật mình, không ngờ vua Hitites lại đoán trước được âm mưu
của Horemheb như vậy. Hoàng đế Hitites chăm chú nhìn tôi rồi lạnh lùng:
- Hiển nhiên họ sẽ phải sử dụng một lực lượng quân sự khác vì cần
lực lượng quân đội ở Memphis để đối phó và cầm chân chúng ta tại đây. Theo ta
thì có lẽ tướng Smenkere, vị chỉ huy miền nam Ai Cập sẽ làm việc đó. Này
Sinuhe, ngươi thấy ta nói có đúng không?
Tôi đang bối rối chưa biết xử trí ra sao thì vua xứ Hitites đã
cười lớn:
- Sinuhe, ngươi chỉ là một y sĩ, không thể làm sứ giả ngoại giao
được. Chỉ nhìn thái độ của ngươi, ta đã biết rằng ta suy đoán không sai. Này
Sinuhe, nếu ngươi không có ơn cứu mạng ta thì giờ này ngươi đã chết! Akhenaten
thật là một thằng ngu…
Đám tướng lãnh đứng quanh đó cười ầm lên. Vua xứ Hitites lạnh
lùng:
- Smenkere kéo quân lên miền bắc ắt hẳn miền nam phải bỏ trống
và giờ này có lẽ hoàng đế xứ Nubia đã lợi dụng cơ hội tấn công vào Ai Cập rồi.
Tôi hoảng hốt rụng rời chân tay. Từ trước đến nay Ai Cập vẫn lo
ngại người xứ Nubia hơn cả nên dù đã làm đến chức tể tướng, Smenkere vẫn nắm giữ
binh quyền miền nam để phòng bị người Nubia đánh úp. Lần này ông kéo toàn bộ lực
lượng quân đội lên miền bắc để tấn công xứ Hitites nhưng lại bị vua xứ này
tương kế tựu kế, âm mưu với người Nubia để hai mặt giáp công Ai Cập.
Hoàng đế Hitites cười lớn:
- Nếu Smenkere kéo quân đánh Hitites thì phải đi qua thung lũng
Nethkha và làm mồi cho phục binh của ta đang chờ sẵn mà thôi. Ha ha ha… với võ
khí sắc bén của chúng ta thì thắng bại ra sao chắc ngươi cũng đã rõ. Này
Sinuhe, ngươi chỉ là một con chốt thí mà Akhenaten sử dụng để kéo dài thêm thời
gian nhưng điều này không có nghĩa gì với ta hết vì ta đã dự tính trước. Ha ha
ha…
Tôi luống cuống chưa biết phải xử trí ra sao thì bỗng nghe tiếng
quân sĩ canh phòng quát lớn:
- Ai đó? Ngươi là ai?
Hoàng đế Hitites giật mình đặt tay lên đốc kiếm. Các tướng sĩ
quanh đó đều đồng loạt rút phắt gươm ra. Tôi quay lại thấy dưới ánh trăng mờ nhạt,
một toán người đang hộ vệ một người thân hình cao lớn, khoác áo choàng trắng
đang cưỡi ngựa thong thả đi đến: Pharaoh Akhenaten. Tôi ngạc nhiên
không hiểu vì sao một người đang bị động kinh, mê sảng như ông lại có thể đến
đây được.
Tôi kêu lớn:
- Pharaoh, sao ngài lại đến đây?
Akhenaten ôn tồn xua tay:
- Sinuhe, ngươi đã làm xong bổn phận, bây giờ đến lượt ta nói
chuyện với vua xứ Hitites.
Một bầu không khí kỳ lạ bao trùm khắp sa mạc. Các tướng lãnh
Hitites vội vã chia nhau ra canh chừng như sợ có âm mưu gì, nhưng họ không thấy
ai ngoài Akhenaten và vài người hầu cận. Pharaoh Akhenaten thản nhiên bước xuống
ngựa. Hai vị vua im lặng nhìn nhau như dò xét.
Hoàng đế xứ Hitites nói:
- Ta không ngờ ông lại đến. Phải chăng ông đã chấp thuận điều kiện
của ta?
Akhenaten ôn tồn:
- Khi xưa ta đã cho sứ giả mang rất nhiều phẩm vật tặng ngươi để
bày tỏ thiện chí nhưng có lẽ ngươi không hiểu ý ta.
- Mối thù giữa Hitites và Ai Cập không thể bỏ qua bằng những phẩm
vật tầm thường đó được. Hiện nay chúng ta đang chiếm phần thắng…
Akhenaten lắc đầu:
- Ngươi quá tự tin về kế hoạch của mình nhưng liệu ngươi có nắm
chắc phần thắng không?
Hoàng đế Hitites ngạc nhiên nhưng vẫn nói cứng:
- Hiển nhiên là ta nắm phần thắng vì ta đã đoán trước âm mưu của
ngươi và có kế hoạch đối phó.
Akhenaten nhẹ nhàng:
- Nếu ta là ngươi, chẳng bao giờ ta lại tin một người nhiều tham
vọng như Maati cả.
Câu nói dường như vô tình của Akhenaten khiến hoàng đế Hitites
giật mình như bị một cái gì đánh trúng. Ông đằng hắng mấy tiếng nhưng không thốt
nên lời. Sirah, viên sĩ quan hầu cận, lật đật lên tiếng:
- Hoàng đế… hoàng đế… giao trách nhiệm trông coi thủ đô cho
Maati ư?
Các tướng lãnh nhìn nhau ngơ ngác. Vua xứ Hitites đằng hắng:
- Ta… ta đã phái tướng Heru ra tiếp viện cho nhóm phục binh ở
thung lũng Nethkha… Dĩ nhiên Maati… Maati… sẽ trông coi thủ đô.
Akhenaten thong thả lên tiếng:
- Nếu ngươi biết Maati đã liên lạc với vua xứ Nubia và cuộc tấn
công vào miền nam Ai Cập sẽ không xảy ra như ngươi dự định. Hoàng đế Nubia
không phải là người thiếu mưu trí, y chẳng dại gì tấn công Ai Cập trước để người
Hitites hưởng lợi. Theo ta biết thì y sẽ án binh bất động để chờ cơ hội…
Một lần nữa tôi thấy nét mặt của vua xứ Hitites nhăn nhó hơn bao
giờ hết. Ông nắm chặt lấy đốc kiếm như để giữ bình tĩnh. Các tướng lãnh yên lặng
nhìn ông nhưng nét mặt mọi người đều căng thẳng.
Akhenaten tiếp tục:
- Ngươi nghĩ rằng một tướng lãnh đầy kinh nghiệm như Smenkere lại
dẫn quân đi vào thung lũng Nethkha mà không cho người đi do thám trước hay sao?
Nếu ngươi biết Smenkere đã được Maati thông báo về nhóm phục binh của tướng
Heru vì hắn cần lợi dụng quân đội Ai Cập để diệt trừ Heru. Nếu Heru chết, quyền
hành xứ Hitites sẽ thuộc về tay Maati và y sẽ ra lệnh rút quân về để Smenkere
có thể tập trung quân lực quay về giải cứu Ai Cập. Tóm lại, hiện nay các ngươi
mới là những kẻ đang ở tình trạng khó xử, tiến cũng không xong và lui cũng
không được.
Vua xứ Hitites gầm lên một tiếng rồi quay qua một sĩ quan hầu cận,
ra lệnh:
- Tamas, ngươi hãy cho người đi xem tình hình thế nào rồi báo
cáo ngay cho ta.
Vị sĩ quan lập tức lên ngựa phóng đi. Vua Hitites phất tay ra lệnh
cho quân sĩ bao vây lấy tôi và vua Akhenaten vào giữa.
Ông ta nghiến răng:
- Này Akhenaten, nếu thế ngươi sẽ phải chết trước.
Pharaoh Akhenaten vẫn bình tĩnh:
- Tại sao ngươi cứ khăng khăng đòi giết người này hay giết người
khác như vậy? Phải chăng chỉ có giết chóc mới giải quyết được mọi sự? Kẻ thù của
người đâu phải là người ngoài mà chính là người bên trong xứ của ngươi đó. Bao
năm qua, ngươi chỉ lo chiến tranh với Ai Cập mà xao lãng kẻ nghịch bên trong.
Vua xứ Hitites im lặng, hiển nhiên câu nói của Akhenaten đã tác
động rất lớn vào tâm lý ông ta. Akhenaten tiếp tục:
- Ngươi rời thủ đô vào sa mạc để huấn luyện quân sĩ nên đâu biết
việc gì xảy ra trong cung của ngươi. Các tướng lãnh trung thành với ngươi cũng
thế, họ đã rời xa vợ con để theo ngươi rèn binh luyện kiếm nhưng họ có biết
tình trạng gia đình, vợ con của họ lưu lại thủ đô như thế nào không?
Câu nói của Akhenaten đã làm các tướng lãnh Hitites hung hãn đứng
quanh đó rung động. Bao năm qua họ chỉ nuôi mộng chiêu tập binh mã để tấn công
Ai Cập mà xao lãng bổn phận với gia đình. Vẻ mặt mọi người tự nhiên dịu đi.
Akhenaten quay qua tôi, nói một cách nhẹ nhàng:
- "Này Sinuhe, ta chủ trương cải cách xã hội và tôn giáo Ai
Cập vì thấy vết xe cũ đã mang lại quá nhiều đau khổ cho người dân xứ này. Tổ
tiên của ta chỉ lo mở mang bờ cõi bằng chiến tranh mà khôg biết đào luyện, trau
dồi phẩm cách cho con người. Cha ta trọn đời chỉ lo chiến đấu với người Hitites
và Nubia vì lúc nào cũng sợ họ xâm lăng và hiển nhiên người Nubia và Hitites
cũng lo Ai Cập xâm phạm bờ cõi.
Tất cả đều mắc vào cái vòng luẩn quẩn của sự sợ hãi vô cớ này.
Chính sự sợ hãi đã đem lại thù hận và hận thù cứ thế tăng lên do các cuộc chiến
tranh kéo dài từ năm này qua năm khác.
Rốt cuộc mọi người đều chỉ biết giết chóc chứ không biết thương
yêu, chỉ biết sử dụng võ khí chứ không biết trau dồi phẩm hạnh. Khi con người
sa đọa đến mức này thì xã hội đã rối loạn sẽ rối loạn thêm, do đó ta muốn cắt đứt
cái vòng luẩn quẩn ấy.
Dĩ nhiên đa số không hiểu được lòng ta, không thể tin rằng
Pharaoh của Ai Cập lại muốn rời xa truyền thống cũ. Ta đã cho sứ giả đi khắp
nơi giảng dạy cách sống mới nhưng phần lớn chưa tin rằng ta có thiện chí thực sự.
Này Sinuhe, con đường ta đang đi là con đường rất khó vì nó đòi hỏi một sự nhẫn
nại rất lớn nhưng ta thấy ngoài nó ra, không còn giải pháp nào khác. Trong nhiều
năm qua, ta tiếc không có ngươi ở bên cạnh để chia sẻ với ta những thay đổi mà
ta cho thi hành…"
Akhenaten ngưng nói, quay qua hoàng đế Hitites:
- Ông và ta đều là những người lãnh trọng trách lịch sử. Ông có
bổn phận với quốc gia của ông và sứ mạng của ông là làm thế nào để quốc gia trở
nên thịnh vượng, phú cường. Một sự thịnh vượng được xây dựng trên sự hiểu biết
đúng đắn chứ không phải trên xương máu đồng loại. Con đường của ta đang theo đuổi
không những phải tránh sự giết chóc mà còn tránh những tư tưởng hận thù xấu xa,
những quyết định nóng nảy hấp tấp nữa.
Hoàng đế Hitites đang trầm ngâm suy nghĩ thì có tiếng vó ngựa dồn
dập rồi Tamas, viên tùy tùng được sai đi xem xét tình hình đã dẫn về một nhóm
người.
Akhenaten thong thả lên tiếng:
- Này hoàng đế Hitites, đây chính là giây phút quyết định của
ông đó!
Tamas đưa một người mặc quân phục rách nát, dính đầy máu đến trước
mặt vua xứ Hitites. Người này vừa khóc vừa báo cáo:
- Kính thưa hoàng đế, Maati làm phản, tự xưng làm vua. Hắn triệu
hồi binh sĩ phòng thủ tại thung lũng Nethkha… Tướng Heru đã bị giết. Hiện nay
quân đội Ai Cập đã vượt qua thung lũng Nethkha mà không gặp một sự kháng cự
nào. Maati còn cho người đến gặp Tể tướng Smenkere xin thương thuyết đầu hàng nữa…
Hoàng đế Hitites tức giận gầm lên môt tiếng lớn. Các tướng lãnh
đứng quanh đó nhốn nháo, xôn xao bàn tán. Sirah, viên tướng chỉ huy vội lên tiếng:
- Tình thế cấp bách, xin hoàng đế cho phép hạ thần dẫn quân trở
về giải cứu thủ đô và trị tội thằng phản phúc Maati kia.
Hoàng đế Hitites lắc đầu:
- Không được, nếu trở về ngươi sẽ phải đương đầu với Smenkere
trước. Dù có võ khí sắc bén nhưng chưa chắc ngươi đã chiếm được phần thắng.
Trong lúc này, phân tán lực lượng quân sự sẽ chỉ làm mồi cho người Ai Cập.
Sirah giơ tay chỉ vào Akhenaten:
- Nếu chúng ta giữ Pharaoh của họ làm con tin thì họ đâu dám làm
gì.
Các tướng lãnh quanh đó đều gật đầu đồng ý. Hoàng đế xứ Hitites
suy nghĩ một lúc rồi quay qua phía Akhenaten, đổi giọng:
- Trong tình thế hiện tại, liệu chúng ta có thể thỏa thuận một
giải pháp tốt đẹp cho cả hai bên không?Pharaoh Akhenaten mỉm cười lắc đầu:
- Trước đây không lâu, khi nắm chắc phần thắng trong tay, ông chỉ
muốn tấn công Ai Cập để rửa hận; nhưng lúc này ông lại sẵn sàng thỏa hiệp với
Ai Cập khi nội bộ triều chính của ông gặp khó khăn. Nếu Hitites và Ai Cập vẫn
còn thù hận nhau thì mọi thỏa hiệp chỉ là những giai đoạn nhất thời chứ không
phải vĩnh viễn. Ta không thể chấp thuận một giải pháp như thế được.
Hoàng đế Hitites tức giận:
- Ông nên nhớ rằng số phận của ông nằm trong tay ta và chỉ cần một
lệnh nhỏ, quân sĩ của ta sẽ băm ông nát ra trăm mảnh.
Akhenaten điềm nhiên:
- Hiển nhiên ta biết thế, nhưng nếu ta chết thì chỉ nội ngày
mai, khi lực lượng quân sự của Smenkere và Horemheb hai mặt cùng giáp công thì
các ông cũng khó bảo toàn tính mạng. Dù có võ khí sắc bén nhưng thiếu viện binh
của người Nubia và Hitites, liệu các ông có thể chống cự một sức mạnh quân đội
đông đảo như thế không? Nếu ta chết, Ai Cập sẽ có một Pharaoh khác và có lẽ người
đó sẽ không để cho xứ Hitites của ông được yên. Rốt cuộc chúng ta vẫn tiếp tục
đi theo vết xe cũ, gây chiến tranh và gia tăng hận thù giữa hai nước…
Hoàng đế Hitites im lặng đặt tay lên chuôi kiếm, nửa muốn rút ra
nhưng nửa lại ngập ngừng. Pharaoh Akhenaten im lặng quan sát đối thủ. Không khí
trở nên căng thẳng, mọi người đều nín thở theo dõi. Chỉ một quyết định sẽ có
máu đổ, đầu rơi và chiến tranh sẽ xảy ra.
Bất chợt Pharaoh Akhenaten khoan thai nói:
- "Ta biết mối thù giữa Ai Cập và Hitites kéo dài đã nhiều
năm, khó có thể giải quyết ngay trong chốc lát, nhưng ta vẫn muốn chứng tỏ thiện
chí của ta.
Này hoàng đế Hitites. Ta biết ông có một con trai mà ông rất
thương yêu. Ông muốn mở mang bờ cõi để sau này con ông có thể cai trị một miền
đất rộng lớn nên ông không quản công lao khó nhọc chiêu tập binh mã, vừa để
phát triển bờ cõi cho con ông sau này, vừa để trả mối hận đã bị Ai Cập xâm lăng
khi xưa. Những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, ta không thay đổi được nhưng hiện
nay ta vẫn có thể làm những việc để dân chúng cả hai nước có một tương lai tốt
đẹp hơn.
Này hoàng đế xứ Hitites, ta muốn đề nghị với ông một giải pháp để
nối tình giao hảo giữa hai nước một cách lâu dài. Ta vốn không có con trai nối
dõi mà chỉ có con gái nên ta đề nghị một cuộc hôn nhân giữa hai bên. Ông và ta
kết tình thông gia, giao hảo tốt đẹp. Con trai ông làm rể ta, dĩ nhiên sau này sẽ
lên ngôi Pharaoh cai trị khắp miền này mà không phải tốn một sinh mạng nào. Người
Ai Cập và người Hitites sẽ vĩnh viễn không gây chiến tranh, không gây hận thù nữa…
Ông nghĩ thế nào?"
Toàn thể mọi người đều giật mình, không ai ngờ Akhenaten lại đưa
ra một giải pháp táo bạo như thế. Hoàng đế Hitites xúc động run bắn người, bàn
tay đặt trên đốc kiếm của ông từ từ rút về. Không bao giờ ông ngờ kẻ thù của
mình lại có thiện chí đến thế. Ai Cập là một cường quốc rộng lớn thịnh vượng,
trong khi Hitites chỉ là một tiểu quốc bé nhỏ nằm ngoài sa mạc, nếu con ông lên
ngôi Pharaoh thì nó sẽ cai trị khắp miền này.
Pharaoh Akhenaten bình tĩnh nói tiếp:
- Nếu ông với ta thông gia với nhau thì hiển nhiên xứ Hitites
cũng là của con rể ta, không lẽ một Pharaoh Ai Cập như ta lại để cho một tên phản
thần như Maati tung hoành hay sao? Này vua xứ Hitites, nếu chúng ta không làm
những việc mà không ai dám làm để nối lại tình giao hảo giữa hai xứ thì ai sẽ
làm việc này và đến bao giờ sự thù hận mới hàn gắn cho được?
Hoàng đế Hitites run giọng:
- Pharaoh… Pharaoh… ngài không nói đùa đấy chứ?
Pharaoh Akhenaten oai nghiêm giơ cao chiếc vương ấn:
- Trước mắt đấng tối cao biểu hiện qua tượng trưng của Aten, ta
thề sẽ giữ đúng những điều ta vừa hứa với ông.
Hoàng đế Hitites vội vã chắp tay lại:
- Pharaoh… Akhenaten… Ngài thật cao cả… kẻ này… kẻ này…
Ông chưa dứt lời thì quân sĩ Hitites đã hò hét báo động ầm lên.
Mặc dù trời chưa sáng hẳn nhưng người ta có thể nhìn thấy từ phía chân trời xa,
một đoàn quân Ai Cập đang rầm rộ kéo đến. Pharaoh Akhenaten quay qua một kẻ tùy
tùng:
- Ngươi hãy đến nói cho Horemheb biết rằng ta và hoàng đế
Hitites đang nói chuyện với nhau, các ngươi chớ làm rộn.
Sau khi kẻ tùy tùng vừa đi khỏi, Pharaoh Akhenaten quay qua nói
với vua xứ Hitites:
- Ý ông thế nào?
Hoàng đế Hitites vội vã đưa cây gươm còn nguyên trong vỏ ra:
- Đây là thanh gươm quý mà tôi vẫn mong có dịp được rửa bằng máu
của ngài. Hiện nay tôi xin trao cho ngài làm tin để bày tỏ thiện chí của tôi.
Akhenaten đón lấy thanh gươm hình thù lạ lùng kia, oai nghiêm
nói:
- Quân sĩ đâu, mang rượu ra đây! Ta và hoàng đế Hitites sẽ uống
rượu để kết tình thông gia.
Trước vò rượu lớn, Akhenaten rút gươm ra cắt nhẹ lên cánh tay
mình để máu chảy xuống vò rượu rồi nói:
- Hoàng đế Hitites, ông vẫn mong thanh gươm của ông sẽ nhuộm máu
ta thì hôm nay ta giúp ông hoàn tất ý nguyện đó. Tuy nhiên ta mong máu của ta đổ
ra để cho máu của dân chúng hai nước không phải chảy nữa…
Hoàng đế Hitites cảm động đỡ lấy thanh gươm, trích máu trên tay
mình:
- Pharaoh Akhenaten, ngày nào tôi còn sống thì không bao giờ xứ
Hitites lại gây chiến với Ai Cập nữa.
Hai vị vua cùng nâng chén uống và cười ha hả. Tôi đứng sững người
mà trong lòng vô cùng xúc động. Một lần nữa, sự can đảm và đức độ của Akhenaten
đã hoàn toàn chinh phục tôi. Pharaoh Akhenaten quay qua các tướng lãnh Hitites
đứng gần đó:
- Ta biết các ông đều là những bầy tôi trung thành của vua
Hitites, nhưng hiện nay chúng ta không còn là kẻ thù nữa. Ta nghĩ đã đến lúc
các ông nên trở về nhà để săn sóc, nuôi dạy con cái nên người.
Hoàng đế xứ Hitites tiếp lời:
- Các ngươi hãy nghe cho rõ, từ nay Ai Cập và Hitites không bao
giờ gây chiến tranh với nhau nữa. Chúng ta hãy trở về nước trừng trị tên phản
phúc Maati.
Toàn thể tướng sĩ Hitites đồng loạt giơ tay hưởng ứng. Pharaoh
Akhenaten ra lệnh cho một kẻ tùy tùng:
- Ngươi hãy đi theo hoàng đế Hitites để thông báo cho tể tướng
Smenkere biết rõ quyết định của ta.
Hoàng đế Hitites và tướng sĩ vội vã kéo quân lên đường. Pharaoh
Akhenaten im lặng nhìn theo đoàn người từ từ khuất xa rồi thong thả nói:
- Trời sắp sáng rồi, ta phải chuẩn bị chiêm ngưỡng sự huy hoàng
của vầng Thái Dương và biết rằng ta vừa làm đúng sứ mạng cao cả của người lãnh
đạo quốc gia là tránh cho dân chúng khỏi nạn binh đao. Này Sinuhe, ngươi có biết
tại sao lại có chiến tranh không?
Tôi rụt rè trả lời:
- Tại vì có những kẻ xấu xa, tham lam, không biết sống thuận
theo lẽ phải.
Pharaoh Akhenaten lắc đầu:
- "Không hẳn thế đâu. Trên thế giới này, những kẻ gây ra
chiến tranh không phải vì họ xấu hay họ làm trái lẽ phải mà chỉ vì họ không đồng
ý kiến hoặc quan niệm với nhau mà thôi. Là người, ai cũng có ý kiến riêng và
người nào cũng có lý trong việc làm của họ. Dù người khác cho rằng ý kiến đó
sai nhưng đối với họ, điều họ làm chính là lẽ phải. Chỉ vì bất đồng ý kiến mà
con người gây gỗ nhau vì cái gì đúng với người này chưa chắc đã đúng với người
khác. Do đó các quan niệm như phải trái, đúng sai. Tốt xấu chỉ có giá trị tương
đối, chịu ảnh hưởng của không gian và thời gian. Điều hôm nay đúng thì ngày mai
có thể sai; quan niệm ấy tại nơi này thì hữu lý nhưng ở nơi khác lại vô lý. Một
người hiểu biết phải vượt lên trên sự phân biệt đó và không bao giờ bắt ai phải
tuân theo ý kiến của mình. Chỉ có những kẻ thiếu hiểu biết mới điên rồ đòi mọi
người phải đồng ý với mình."
- Nhưng nếu thế thì chúng ta phải giải quyết như thế nào?
- Việc duy nhất để giải quyết sự bất đồng ý kiến, dị biệt tư tưởng
là tình thương. Tình thương đưa đến sự chấp nhận những khác biệt này thì hận
thù mới có thể chấm dứt được. Thiếu tình thương là thiếu hiểu biết và khi đã
không hiểu biết thì con người không thể cảm thông được với nhau mà chỉ thấy những
khác biệt, sai trái. Chính quan niệm về sự khác biệt này làm nảy sinh sự bất đồng
rồi đưa đến thù hận, chiến tranh. Để giải quyết nó, người ta cần biết thay đổi
chính mình chứ không thể đòi hỏi người khác phải thay đổi được. Sự thay đổi
chính mình là một sức mạnh hết sức lớn lao, một quyền năng phi thường mà chính
ngươi đã từng kinh nghiệm.
Tôi ngạc nhiên:
- Thưa Pharaoh… kẻ này… kẻ này đâu đã… biết gì về việc thay đổi
chính mình…
- Sao ngươi mau quên thế? Vì ghen tuông với Horemheb mà ngươi đã
bỏ đi thật xa, đến tận xứ Palestine hoang vu… Không lẽ ngươi quên rồi sao? Này
Sinuhe, chỉ một việc nhỏ bé, tầm thường như thế đã khiến ngươi căm hận thì làm
sao ngươi có thể làm được những việc lớn lao, cao cả? Sự thù hận đã làm ngươi
mù quáng, ngu xuẩn và hậu quả là ngươi đã phải sống trong dằn vặt khổ đau suốt
bao năm qua.
Tôi giật mình không ngờ Pharaoh cũng biết việc này. Phải chăng
Horemheb đã kể lại cho ông?
Có lẽ hiểu ý tôi nên Akhenaten cười lớn:
- "Horemheb là kẻ không thích nói nhiều. Hắn vẫn ăn năn về
việc để cho ngươi sa ngã thì đời nào lại kể chuyện xấu xa này ra cho ta. Tuy
nhiên ta vẫn biết và còn biết nhiều hơn thế nữa.
Này Sinuhe, tuy ngươi được giáo dục cẩn thận nhưng vì thiếu kinh
nghiệm nên không vượt qua được thử thách vừa qua. May thay, vì có lương tâm nên
ngươi biết dẹp bỏ lòng ghen tuông nhỏ bé để nghĩ đến quyền lợi chung, không ngại
nguy hiểm trở về Ai Cập để báo động về hiểm họa Hitites. Chính vì thế mà ngươi
mới được chứng kiến sự kiện lịch sử hôm nay, còn nếu không thì có lẽ ngươi vẫn
sống trong đau khổ mãi mãi và chẳng bao giờ có thể trở về Ai Cập được.
Này Sinuhe, việc xảy ra vừa qua chỉ là một thử thách nhỏ trên
con đường mà ngươi muốn theo đuổi. Ngươi nên biết mỗi thử thách trong cuộc đời
là một bài học mà ngươi cần học hỏi, một kinh nghiệm mà ngươi cần phải biết.
Con đường ngươi đi còn dài và nhiều thử thách nhưng ta mừng cho ngươi đã kinh
nghiệm được sự mầu nhiệm của việc thay đổi chính mình."
Một lần nữa tôi ngạc nhiên về sự hiểu biết lạ lùng của
Akhenaten. Tôi muốn nói nhưng nghĩ sao lại thôi.
Akhenaten chăm chú nhìn tôi rồi nói tiếp:
- Ngươi đã được cha mẹ dạy dỗ để đi theo đường đạo nhưng có lẽ
ngươi chưa ý thức rõ rệt gì về nó nên đã bỏ qua nhiều cơ hội học hỏi. Ngươi cần
biết rằng đây là một con đường rất khó khăn và nhiều thử thách. Nếu đường đời đầy
chông gai bão tố thì đường đạo còn hiểm trở gấp trăm lần; nhưng thử thách có lớn
thì sự thành công mới huy hoàng và chỉ có những kẻ được trui rèn trong đau khổ
mới vượt qua được những thử thách này và xứng đáng nhận lãnh trách nhiệm lịch sử…
Pharaoh chưa nói hết thì nhóm quân sĩ Ai Cập do Horemheb dẫn đầu
đã kéo đến. Horemheb dừng ngựa trước mặt Akhenaten:
- Kính thưa Pharaoh, hạ thần nghĩ rằng ngài đang nghỉ ngơi ở ốc
đảo nên mạo muội trở về Memphis điều động binh sĩ mà không biết ngài đã đến gặp
vua xứ Hitites… May thay… may thay… ngài vẫn vô sự…
Pharaoh Akhenaten phất tay ra hiệu:
- Đủ rồi, ngươi không cần phải nói nhiều. Hãy đưa ta về cung nghỉ
ngơi.
Horemheb cúi đầu tuân mệnh và ra lệnh cho binh sĩ đưa Pharaoh trở
về cung. Dọc đường hắn hỏi tôi chi tiết buổi tiếp xúc giữa hai vị vua và ngỏ ý
tiếc đã không được chứng kiến cuộc gặp gỡ lịch sử đó. Sau khi đưa Pharaoh vào
cung,
Horemheb dẫn tôi đến một căn nhà rộng rãi, nguy nga gần đó:
- Đây là nhà riêng của tao, mày hãy tạm nghỉ ở đây ít hôm. Tao cần
đi kiểm soát hàng ngũ quân sĩ và gặp tể tướng Smenkere rồi sẽ trở về.
mời xem tiếp: * Chương 9
mời xem tiếp: * Chương 9
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...