– Thầy ơi, con đến xin được nép bóng thiền
môn, xa lánh sự đời, mong thầy chấp thuận.
Hoà thượng khuyên can:
– Nhà chùa nào phải là nơi giải sầu, tam
bảo đâu là chốn lánh trần. Tu hành cũng lắm gian nan, thí chủ phải suy nghĩ thật
kỹ, lỡ sau này không chịu được mà hoàn tục thì tội lỗi lắm!
– Thưa thầy, ý con đã quyết, xin thầy
thí phát và cho con được kêu bằng “sư phụ”!
– Con à, nghĩ lại đi, cuộc đời hãy còn lắm
niềm vui với thất tình lục dục. Đang tuổi xuân, sao thí chủ không tìm vui trong
tình ái?
– Thầy ôi, bây giờ ngoài đó yêu nhau hôm
trước bóp cổ nhau hôm sau! Với lại lấy vợ thì phải sanh con, lỡ vô sinh đã khổ
mà sinh được còn khổ hơn nếu con đau bệnh không lo nổi viện phí, không tìm ra
giường nằm, con tới tuổi đi học nhưng không đủ tiền chạy trường, lo quà cáp biếu
thầy cô... Bao nhiêu nỗi khổ thầy làm sao hiểu được! Con quyết rồi: tu là cõi
phúc, tình là dây oan !
– Thiện tai! Thế sao con không giải
khuây bằng những thú vui trần thế khác như ẩm thực, như du lịch?
– Thầy xa lánh thế gian quá lâu nên
không biết cõi tục bây giờ nó... tục lắm! Ăn một món ngon cũng có nghĩa ăn mầm
bệnh. Ra đường thì đầy dẫy hiểm nguy, vừa sợ cướp, sợ hung thần đường phố, sợ cả
công an ! Thầy chưa biết đó thôi, đường không đủ mà đi nhưng sơ hở lấn làn xe
là ăn biên bản, xử theo nghị định 71 đi đứt cả tuần lương, vui chưa thấy đã lo
nhãn tiền !
– Thế, chẳng lẽ ngoài đó không còn gì
vui?
– Con chẳng biết nữa. Với con bây giờ tất
cả đều là không! Hoà thượng ngẩn người:
– Mô Phật! Nói thế thì thí chủ đắc đạo rồi,
tu chi nữa !