Việt,
Lào: hai xứ láng giềng, cùng loại ngôn-ngữ "Có Dấu." Nhưng nếu tiếng
Việt có đủ các dấu (Sắc, Huyền, Hỏi, Ngã, Nặng) thì tiếng Lào chỉ toàn dấu hỏi!
Việt
Nam từ khá lâu có thói quen rất "phản khoa học," "phản ngoại ngữ"
là cứ khi gặp chữ nước ngoài nào, kể cả tên người ta là bèn phiên âm sang tiếng
Việt. Như vậy khi cần tra cứu thêm, không biết được chữ gốc viết như thế nào
làm sao tra? Và chính cái người có tên được phiên âm khi nhìn vào chưa chắc đã
nhận ra đó là tên của mình!
Thậm chí nhiều khi những danh từ riêng về địa danh mà cũng dịch
nữa. Thí-dụ như tên của sân đá banh rất nổi tiếng ở Pháp là Parc Des Princes,
báo chí Việt Nam dịch chính thức là sân banh Công Viên Các Hoàng Tử thì kỳ cục
quá! Mà nếu có phiên âm là “Pác Đề Pơ Ranh Xơ” cũng chẳng ra làm sao; nếu Bạn tới
Paris hỏi thăm đường đi Parc Des Princes mà phát âm y như vậy, ngay cả viết ra
giấy "Pác Đề Pơ Ranh Xơ," thì "Ông Cố Nội" thằng Tây cũng
không biết mà chỉ cho Bạn được, chớ đừng nói là hỏi "Công Viên Các Hoàng Tử"!!
Sau
đây, mời xem trên báo Việt Nam nói về những cái tên rất "dễ thương" của
những người bạn Lào "anh em" của chúng ta:
Đoàn đại
biểu cao cấp của nước Cộng Hoà Dân Chủ Nhân Dân Lào anh em sang thăm Việt Nam.
Thành phần gồm có các Đồng Chí:
- Vay Hẳn
Xin Xin Hẳn, Săm Thủng Kêu Van Hỏng, Ôm Phản Lao Ra Biển, Say Xỉn Xông Vô Hẻm,
Teo Hẳn Mông Bên Phải, Tay Xỏ Mông Thum Thủm, Xà Lỏn Dây Thun Lỏng, Y Hẳn Tay
Xin Đểu.
Trong
đoàn cấp cao này còn có các nhà báo nổi tiếng như:
Leo Tủ
Ăn Đu Đủ, Ăn Tỏi Xong Bum Bủm.
Và một
nữ ký giả lão thành là:
- Cai Hẳn
Thôi Không Đẻ
Thiệt hết
ý kiến!!!