Ngày xửa ngày xưa, từ thuở hồng hoang
khi mới sinh ra muôn loài Thượng đế rất lúng túng trong việc bố trí chân cho
chúng.
Sau đó nghe Thiên Lôi xúi bậy Ngài mới tạm
sắp xếp như sau:
- Con Người không có chân, con Chó có 3
chân, con Vịt 1 chân, con Bò 8 chân…
Và Ngài căn dặn muôn loài:
- Nếu trong lúc thực hiện mà gặp sự bất
tiện thì các loài có thể trao đổi chân với nhau.
Muôn loài vận hành được một thời gian
thì thấy đúng là rất bất tiện thật, ví như: Chị Bò không cho con bú được vì bụng
chị đầy chân. Con Người đi lại toàn phải “trồng cây chuối” vì chỉ có 2 tay, máu
dồn lên mặt nhiều rất mệt. Cô Vịt thì liên tục sụm bã chè đổ kềnh ra đất vì chỉ
có 1 chân nên rất mỏi. Cậu Chó chỉ có 3 chân lại bố trí lệch: 2 trước, 1 sau, mất
trọng tâm, đi đâu cũng phải đem theo cái nạng gỗ.
Rồi các loài quyết định: Bò cho người bớt
2 chân, cho vịt 1 chân và chó 1 chân với điều kiện mà bò đưa ra là không được để
chân của nó “ô uế”. Cuối cùng thì Bò có 4 chân, Người và Vịt đều 2 chân, Chó 4
chân như ngày nay.
Từ lúc đó, theo lời bò dặn: Vịt khi ngủ
lại co 1 chân lên cho sạch. Chó mỗi lúc tè bậy, theo bản năng lại hếch 1 chân
lên.
Riêng Người, lúc trời mưa… đi xe máy qua
vũng nước bẩn, theo bản năng lại nhấc cả 2 chân lên hoặc dạng ra.