Có một anh hề mới vào nghề, rất thành
công, được mọi người khen ngợi. Nhưng anh vẫn buồn vì ai cũng gọi anh là:
"thằng", thằng hề.
Có một cụ già gần nhà, biết
vậy, tới khuyên anh:
- Lúc anh diễn trò, thấy
mọi người cười, anh có vui không ?
- Dạ, cháu vui lắm cụ ạ.
- Anh có nghĩ mình sẽ nổi tiếng không ?
Như làm đệ nhất danh hài chẳng hạn.
- Dạ thưa không, cháu chỉ mong nhiều người
tới coi để cháu đem cho họ niềm vui thôi.
- Thế anh có nghĩ rằng mình sẽ làm giàu
bằng nghề này không ?
- Dạ không đâu, khán giả thật giàu tình
cảm và họ đã cho cháu nhiều qua tiếng reo hò, những tràng pháo tay. Cháu mãn
nguyện lắm rồi.
- Ừ, giả sử người ta sẽ không gọi anh là
thằng hề nữa, mà là ông chủ gánh xiệc, anh sẽ trở nên đạo mạo, được kính trọng,
nhưng anh không còn dịp diễn xuất chọc cười thiên hạ nữa, không được lòng yêu mến
ngưỡng mộ của bao người già, không nghe thấy giọng cười trẻ thơ nữa, anh có
mong muốn vậy không ?
Anh hề suy nghĩ rồi buồn bã lắc đầu, cụ
già nói tiếp:
- Tôi biết một người không ham danh,
không cầu lợi như anh, tất sẽ có câu trả lời như thế. Anh không vui với danh
"ông chủ ", tại sao lại buồn bã với danh "thằng hề".
Hãy hi sinh nỗi buồn nhỏ của anh cho niềm
vui của mọi người. Tôi nói "mọi người" là có cả anh. Rồi anh sẽ thấy
đời anh giá trị.
Anh có tin không ?
Anh hề đã trả lời cụ già bằng một nụ cười
rạng rỡ.
(sưu tầm)