Các hệ thống tôn giáo và nền tín ngưỡng chúng ta có
ngày nay là sự tích lũy của các sản phẩm văn hóa và lịch sử. Con người tạo dựng
lên những hệ thống tôn giáo và nền tín ngưỡng nầy từ ngàn xưa để đáp ứng với nỗi
băn khoăn tâm linh tối trọng của họ, và trong quá trình nầy họ đã trở thành nô
lệ của chúng.
Nỗi băn khoăn
tâm linh tối trọng của con người là “Nếu sự chết không thể tránh được thì ý
nghĩa và mục đích của sự sống là gì?”
Nỗi băn khoăn
nầy vẫn chưa và có lẽ sẽ không bao giờ giải tỏa được. Tuy nhiên, kiến thức và
môi trường sống của con người đã thay đổi rất nhiều trong vài thế kỷ gần đây;
do đó các hệ thống tôn giáo và nền tín ngưỡng xưa cũ trên cũng cần nên thay đổi
một cách thích ứng.
Một trong những
triết lý cơ bản của Đức Phật Thích Ca cho rằng “tất cả mọi sự vật đều thay đổi,
không có gì trường tồn”. Nếu ai còn tiếp tục bám víu vào những công thức cổ hủ
rồi gá đặt cho Phật giáo rồi cho rằng một tôn giáo không bao giờ thay đổi là đi
ngược lại với triết lý nầy. Bám víu vào các hệ thống tín ngưỡng là đi lạc hướng
ra khỏi con đường Phật pháp.
Chủ trương của Đức
Phật Thích Ca là nghi vấn. Trách nhiệm của mỗi Phật tử là nghi vấn và tiếp
tục nghi vấn. Nghi vấn ở đây không có nghĩa là “hoang mang không biết làm gì”
hay là ngu dốt. Nghi vấn ở đây có nghĩa là không chấp nhận vô điều kiện bất cứ
điều gì trước khi chất vấn, khảo nghiệm tận tường.
Trong lãnh vực
tâm linh chỉ có những sự thật không di dịch, đó là “Mỗi người chúng ta sinh ra
một mình và sẽ chết một mình” và “Sự chết chắc chắn sẽ xảy ra bất cứ lúc nào đến
bất cứ người nào”. Bám víu vào bất cứ hệ thống tín ngưỡng nào cũng không thể
làm thay đổi được các sự thật đó. Nhận thức và chấp nhận được sự thật nầy là điều
kiện tối cần thiết của con đường giải thoát.
Đặt niềm tin
vô điều kiện vào một hệ thống tín ngưỡng (hay một tăng ni nào đó) là trốn tránh
trách nhiệm với chính mình bằng cách ẩn núp sau bức màn che chở của những quan
niệm và thành kiến sẵn có.
Một trong những
nguyên tắc thiền định cổ điển liên quan đến 3 phần tử: mối tự tin, sự nghi vấn,
và lòng dũng cảm. Đó là "Tự tin rằng mỗi người có đủ khả năng và can đảm
dùng những mối nghi vấn để tự dẫn họ đến sự tỉnh thức".
Chúng tôi cho
rằng Đức Phật Thích Ca không phải là một nhân vật có huyền phép gì cả.
Sự giác ngộ của Ngài không đem đến cho Ngài thần thông hay quyền lực siêu
phàm. Khi giảng giải về sự giác ngộ cho các đệ tử, Ngài chỉ nói về sự tỉnh
thức sau khi khám phá ra niềm tự do toàn hảo của trái tim và lý trí khỏi sự
tham muốn. Do đó Ngài cho rằng không những Ngài mà bất cứ ai khác khi hiểu và
nhận được sự thật thì cũng có thể đạt đến sự giác ngộ nầy. (ta Phật đã
thành, các ông là Phật sẽ thành)
Chúng tôi cho
rằng sự giác ngộ của Đức Phật Thích Ca đã bị người sau thần thánh hóa
bằng cách thêu dệt những chi tiết huyền bí vào mọi lãnh vực của cuộc đời của
Ngài. Họ muốn và cần có một giáo chủ có khả năng cứu độ họ khi họ cầu xin khẩn
nguyện. Triết lý và phương cách dẫn đến sự giác ngộ của Đức Phật Thích
Ca dần dần được sửa đổi và hệ thống hóa thành cái gọi là Phật giáo ngày nay.
Khi Phật giáo
càng phát triển với thời gian thì đủ mọi khái niệm huyễn hoặc như Niết Bàn, Địa
Ngục, Tây Phương Cực Lạc, ma quỷ, đầu thai, luân hồi, nhân quả, phù phép, thần
chú, cứu độ, v.v. được những người xem là thông hiểu Phật pháp pha chế và tạo dựng
thêm ra.
Chúng tôi cho
rằng thần thánh hóa ý niệm và phương cách giác ngộ của Đức Phật Thích
Ca xuất phát từ lòng tham lam và ngu muội của con người. Tham lam mong muốn có một
bậc thầy đầy huyền năng, ngu muội tưởng tượng rằng sự sống sẽ tiếp tục vĩnh cửu.
Và từ đó, những người tự gọi là Phật tử đã tiêu hủy chiếc cầu chính yếu trên
con đường dẫn đến mục tiêu giải thoát tối hậu mà Đức Phật Thích Ca đã
chỉ dẫn.
Theo lịch sử, Đức Phật Thích
Ca luôn luôn từ chối trả lời các câu hỏi về thế giới siêu nhiên và khẳng định rằng
Ngài chỉ giảng dạy về phương cách nhận diện và đoạn trừ đau khổ. Đức Phật Thích Ca cũng đề xướng rằng “Mỗi người
cần phải theo đuổi sự phán đoán của mình cho đến hết khả năng của mình và không
chấp nhận điều gì trừ khi nó được biện chứng rõ rệt”. Và “Mỗi người chịu trách
nhiệm với chính họ về sự giác ngộ của mình”.
(Phụ
chú: Gọi Đức Phật Thích Ca là để khỏi nhằm lẫn với các vị Phật Di Đà, Dược Sư,
Di Lặc của Phật giáo Đại thừa, vì các vị Phật này không có hộ khẩu trái đất
này)